Tự khép mình sau bão giông
Chẳng nói một lời
Từng nỗi buồn nối tiếp nhau
Chẳng còn thiết tha
Nếu cứ bước mà chẳng cần quan tâm
Về chuyện tương lai
Thì em có ở lại
Một đời yên ấm an vui
Là điều đã quá xa xôi
Thoáng phút chốc động lòng lại suy tư
Hồi ức ấy đã úa màu
Như bông hoa đã đến hồi tàn phai
Thử hỏi rằng có còn ai ở lại
Chẳng cần nghĩ trước hay sau
Phớt lờ ánh mắt từng là của nhau
Ôm hết chấp niệm trong tim
Khi biệt ly
Dẫu trước mắt anh
Em nhẫn tâm rời đi
Người vội quên quá khứ
Ngay lúc mới bước chân
Rời xa chốn đây
Dưới ánh trăng không còn em
Cũng không còn anh
Đặt mình vào vị trí nhau
Muộn phiền ở đây đã quá lâu
Tìm đủ mọi cách
Cũng không thể nào cứu vãn
Tự mình ôm nỗi nhớ
Để kí ức giết anh từng đêm
Đến khi chợt thức giấc
Mới biết ta yếu mềm
Bất chấp luôn sự thật
Đánh mất cả bản thân
Tự huyễn hoặc có em
Kể từ khi người bước ra đi
Thời gian vẫn thế
Tập quen vẫn chẳng thể tốt hơn
Dường như quá trễ
Nếu lúc đó
Có thể bình tâm đối diện
Dừng lại và nghe máy
Lúc em gọi đến
Ta vốn dĩ không yêu
Như đã từng yêu
Không thể lấp đầy
Thứ đối phương còn thiếu
Người vội quên quá khứ
Ngay lúc mới bước chân
Rời xa chốn đây
Dưới ánh trăng không còn em
Cũng không còn anh
Đặt mình vào vị trí nhau
Muộn phiền ở đây đã quá lâu
Tìm đủ mọi cách
Cũng không thể nào cứu vãn
Tự mình ôm nỗi nhớ
Để kí ức giết anh từng đêm
Đến khi chợt thức giấc
Mới biết ta yếu mềm
Bất chấp luôn sự thật
Đánh mất cả bản thân
Tự huyễn hoặc có em
Biết ơn vì đã tìm lại mình
Để rồi buông tay
Có lẽ đôi ta vẫn còn may
Khi kết thúc như vậy
Ai cũng có
Nốt chu sa thật đậm sâu
Mà chẳng thể giữ lấy
Người vội quên quá khứ
Ngay lúc mới bước chân
Rời xa chốn đây
Dưới ánh trăng không còn em
Cũng không còn anh
Đặt mình vào vị trí nhau
Muộn phiền ở đây đã quá lâu
Tìm đủ mọi cách
Cũng không thể nào cứu vãn
Tự mình ôm nỗi nhớ
Để kí ức giết anh từng đêm
Đến khi chợt thức giấc
Mới biết ta yếu mềm
Bất chấp luôn sự thật
Đánh mất cả bản thân
Tự huyễn hoặc có em
Ngày hôm ấy người đã đi rồi