Giữa khung trời đêm nay
Bỗng dưng tĩnh lặng
Ngước lên tìm ngôi sao ở đâu là em
Những kỷ niệm lấm lem
In tận sâu trái tim
Đánh mất tháng năm êm đềm
Dùng tâm tư họa sắc hoa
Tựa như đóa môi em mỉm cười
Ở phương xa
Vọng tiếng ca sầu bi của người
Anh đâu hay biết
Những phút đắm say là lần trông thấy
Có bàn tay mang tình ta chia đôi
Từ nay anh sẽ
Chẳng mang vấn vương vì ai
Chút tình kia hãy xem như mộng
Mộng mơ nơi bình yên
Chỉ thấy chơi vơi vô vọng
Giữa khu vườn nhìn hoa xác xơ
Những vô thường chẳng như ý thơ
Người ra đi bỏ lại ta bơ vơ
Chợt tỉnh giấc ở nơi hố sâu niềm đau
Cố chạy nhanh bước qua u sầu
Họa tình phải từ tâm
Tan vỡ nhân duyên kiếp này
Nén thật chặt giọt buồn sắp rơi
Chấp nhận người ngang qua
Chỉ một nỗi buồn mà sầu đến vô tận
Đóa hoa vàng
Bay giữa áng mây phiêu bồng
Dáng ai về
Khi trời chuyển sang hừng đông
Ánh mặt trời chiếu ngang
Chia phận duyên chúng ta
Chớp mắt bước đi vội vàng
Từ trong tim chợt nhói lên
Một cảm giác chẳng thể tả thực
Họa dung nhan họa dáng em
Tựa bên góc nhà
Nhưng khi đưa bút vẽ đến nét môi
Em cười thật khó
Bởi từ tâm nỗi sầu dâng lên ngôi
Từ nay em sẽ
Chẳng mang vấn vương vì ai
Chút tình kia hãy xem như mộng
Mộng mơ nơi bình yên
Chỉ thấy chơi vơi vô vọng
Giữa khu vườn nhìn hoa xác xơ
Những vô thường chẳng như ý thơ
Người ra đi bỏ lại ta bơ vơ
Chợt tỉnh giấc ở nơi hố sâu niềm đau
Cố chạy nhanh bước qua ưu sầu
Họa tình phai từ tâm
Tan vỡ nhân duyên kiếp này
Nén thật chặt giọt buồn sắp rơi
Chấp nhận người ngang qua
Chỉ một nỗi buồn mà sâu đến vô tận