Và sau một đêm tỉnh giấc
Em lại bắt đầu công việc
Đồng nghiệp mời em đi ăn
Em chỉ muốn ước xong tiệc
Em chỉ muốn quay về nhà
Giam mình trong căn phòng nhỏ
Và rồi trên tay là bao thuốc lá
Em đã thấy nó dần đỏ
Chẳng thấy nụ cười của em
Là một người ích kỉ
Không muốn em là của ai
Với những lời mật ngọt
Tất cả chỉ là hư vô
Vì em luôn xem đàn ông
Ở trên thế giới
Như vật thể giữ chỗ
Những lần tim em dày vò
Em chọn ra đường cà kê
Em quen với việc một mình
Lủi thủi góc nhỏ cafe
Em làm bạn với chiếc tai nghe
Rồi mở bài nhạc quen thuộc
Em thầm trách bản thân không tốt
Hay là cuộc đời mình đen đuốc
Với nhiều lần tự hỏi
Đời liệu còn yêu thương
Nghe những bản nhạc buồn
Em chẳng còn muốn yêu đương
Vậy tại sao mang trái tim
Trao cho tháng năm vội vàng
Giờ còn đâu bóng dáng em
Với những nỗi đau lụi tàn
Ánh đèn chợp tắt
Em như thấy dần chết một khắc
Con tim vỡ tan ngỡ vẹn nguyên
Bao nhiêu nỗi đau
Cứ quấn lấy thân này
Trong căn phòng tối
Em muốn thoát ra lại càng rối
Ký ức lúc xưa vỡ làm đôi
Ngăn hai chúng ta kề bên nhau
Em à trời tháng bảy
Là những cơn mưa dạo vặt
Không còn hình bóng em
Những ánh đèn cũng chập tắt
Kỷ niệm xưa ngày nào
Còn lung linh những màu sắc
Giờ nhàu nát đều thể hiện ra
Từ em trên màu mắt
Hạt sương còn đọng trên làn má
Có những nhiều bản nhạc
Khiến con tim em tan ra
Dày vò bản thân mình mỏi mòn
Trên đôi guốc trắng
Rồi đêm về lại làm bạn
Với những viên thuốc đắng
Em chọn cách một mình
Để chữa lành những vết nứt
Em bước qua mọi bến
Tạo nên nhiều những vết xước
Em chờ đợi mình
Sẽ có một cuộc tình mỹ miều
Thực tế càng lại phũ phàng
Trả em lại những kết thúc
Em gạt giọt nước mắt
Lăn dài trên hàng mi
Gỡ bỏ những nút thắt
Mạnh mẽ để mà đi
Không còn là những ngày
Em vô tư và cười nói
Chỉ còn lại mớ hỗn độn
Sau một ngày để mà suy
Ánh đèn chợp tắt
Em như thấy dần chết một khắc
Con tim vỡ tan ngỡ vẹn nguyên
Bao nhiêu nỗi đau
Cứ quấn lấy thân này
Trong căn phòng tối
Em muốn thoát ra lại càng rối
Ký ức lúc xưa vỡ làm đôi
Ngăn hai chúng ta kề bên nhau
Giọt nước mắt em lăn dài xuống
Cũng đành vỡ tan
Tự tìm lấy nụ cười một thời
Nhưng đã quá xa vời
Qua bao nhiêu khoảnh khắc
Dần chìm vào trong những giấc mơ
Người ra đi để em ở lại
Cùng ngàn nỗi nhớ