Chẳng phải phép màu
Vậy sao chúng ta gặp nhau
Một người khẽ cười
Người kia cũng dịu nỗi đau
Gọi tôi thức giấc cơn ngủ mê
Dìu tôi đi lúc quên lối về
Quãng đời mai sau luôn cạnh nhau
Và tôi đã từng là
Một kẻ thích phiêu lưu
Từng dại khờ lắm khi hư
Nhiều đêm rơi nước mắt
Bỏ tất cả ngồi viết di thư
Hệt như một thằng ngốc
Như bộ phim tệ chẳng ai thèm xem
Tôi đã sống đời người như thế
Cho đến ngày tôi gặp được em
Bắt được hồn em trong đôi mắt
Mảnh tim khô cằn
Tôi bỗng hóa phì nhiêu
Cảnh sắc xung quanh như chậm lại
Cảm giác này thật lạ chắc là vì yêu
Hóa ra tình yêu là như vậy
Tưởng chửng phức tạp
Nhưng lại khá giản đơn
Hàng triệu câu từ tôi muốn thốt
Thôi thì gói gọn trong hai chữ cảm ơn
Cảm ơn em
Vì đã xuất hiện trong đời tôi
Như một món quà vô giá
Liệu người có còn
Ở đây với tôi thật lâu
Ngày rộng tháng dài
Sợ mai không còn thấy nhau
Ngày em đến áng mây xanh thêm
Ngày em đi nắng vương cuối thềm
Thiếu em tôi sợ bơ vơ
Vắng em như tàn cơn mơ
Chẳng phải phép màu
Vậy sao chúng ta gặp nhau
Một người khẽ cười
Người kia cũng dịu nỗi đau
Gọi tôi thức giấc cơn ngủ mê
Dìu tôi đi lúc quên lối về
Quãng đời mai sau luôn cạnh nhau
Có người hiểu rồi thương
Có kẻ hưởng rồi thiêu
Có người mãi cả đời đi tìm cho mình
Phần thưởng là quạnh hiu
Nên tôi luôn cảm thấy
Bản thân mình may mắn
Hơn cả triệu người ngoài kia
Vì tôi có một nơi gọi là nhà để về
Có một người để vui buồn sẻ chia
Đời xô ngã em nguyên vệt dài
Tôi hiểu là bản thân em đã cố
Tôi thấy được trong em
Là suy tư mệt nhoài
Tôi hiểu được những gì em đã trải
Vì tôi cũng vậy cũng nhọc cũng đau
Bị thương thì phải tìm cách chữa
Vậy ta hãy học cách
Chữa lành cùng nhau
Liệu người có còn
Ở đây với tôi thật lâu
Ngày rộng tháng dài
Sợ mai không còn thấy nhau
Ngày em đến áng mây xanh thêm
Ngày em đi nắng vương cuối thềm
Thiếu em tôi sợ bơ vơ
Vắng em như tàn cơn mơ
Chẳng phải phép màu
Vậy sao chúng ta gặp nhau
Một người khẽ cười
Người kia cũng dịu nỗi đau
Gọi tôi thức giấc cơn ngủ mê
Dìu tôi đi lúc quên lối về
Quãng đời thanh xuân
Sao em cho tôi giữ lấy giữ lấy
Chẳng phải phép màu
Vậy sao chúng ta gặp nhau
Một người khẽ cười
Người kia cũng dịu nỗi đau
Gọi tôi thức giấc cơn ngủ mê
Dìu tôi đi lúc quên lối về
Quãng đời mai sau luôn cạnh nhau
Quãng đời mai sau luôn cạnh nhau