Tôi bước vào đời với bàn tay trắng
Nhiều lúc tôi ước như người ta
Ước có bàn tay ai đó ở cạnh
Cùng nhau dạo bước phố người qua
Nhưng ước thì cũng chỉ là ước
Xung quanh tôi nào có ai đâu
Làm gì có ai cùng tôi dạo bước
Hay nghĩ chuyện có mai sau
Vì cuộc đời mà sau vài lần yêu
Đời cho tôi nếm toàn thất vọng
Tôi cũng im lặng chẳng oán trách ai
Tôi chỉ cười nhẹ không cất giọng
Công việc hằng ngày 14 tiếng
Chẳng có lúc nào được thảnh thơi
Đến nỗi trái tim đã vỡ vụn
Tôi cũng chỉ nhìn từng mảnh rơi
Tôi trở thành một kẻ tiêu cực
Chẳng cần một người nào ở bên
Nhiều lúc tôi đã làm đủ mọi cách
Nhưng niềm vui tôi lại nỡ quên
Bàn tay tôi quá nhỏ bé
Không thể ôm trọn hết vào lòng
Ôm hết bão giông và cả nước mắt
Đem giấu mọi thứ gửi vào trong
Cuộc đời cho tôi nhiều thử thách
Mọi thứ như thể mới vừa trải
Ngay cả gia đình là thứ duy nhất
Tôi đối với họ lại thừa thãi
Tôi thêu dệt lên những ánh hồng
Tất cả đều đẹp giống như tranh
Nhưng nếu một mai không còn tôi nữa
Mọi thứ chỉ còn là hư danh
Đưa đôi mắt ngắm nhìn đời
Trên vai chỉ mỗi chiếc áo khoác
Tôi mơ bình yên đem về xài
Khi đối diện với gió cát
Bụi bặm che mất cả tương lai
Đông người mà lạnh hơn hoang mạc
Không biết đã khóc bao nhiêu lần
Trên từng bước chân lang bạt
Tôi cười với người như nếm đắng
Để lấy ngày công ướt đôi lưng
Giấu cả ngàn câu giá như
Khi đánh mất người mà tôi ưng
Nốc cạn với đời đêm không trăng
Mượn tạm hơi thở để nép gió
Ấy vậy mà đời chưa nhẹ nhàng
Hạnh phúc đời chưa cho phép có
Nhìn ra thế giới thật rộng lớn
Bao nhiêu tâm tưởng lại vẽ vời
Không tiền không bạc không người thân
Trách sao cô độc là lẽ trời
Tôi không còn tiền nuôi hy vọng
Chẳng còn sức khỏe đón tương lai
Gói gọn cuộc đời bên cô độc
Cất lại tâm tưởng đừng thương ai
Vì tôi thất bại chẳng hơn ai
Đánh rời cuộc đời tại xui rủi
Thất thanh một lần trong cơn say
Nhưng rồi đêm về lại thui thủi
Bởi vì vị đời vốn mặn chát
Tôi ước một lần là có đôi
Nếm trải đau thương hơn người khác
Nên chỉ biết nhìn và ngó thôi
Thế giới của tôi thật khắc nghiệt
Chẳng còn kẻ đón và người đưa
Niềm vui cõi đời này mắc thiệt
Tự hỏi bản thân tôi lười chưa
Không phải ngọt ngào mà thích nghi
Chỉ vì hạnh phúc đã rời nhanh
Nhiều lần tiêu cực muốn chết đi
Tôi gửi thân xác về trời xanh
Tâm tưởng cuộc đời lần thứ ba
Lại là lần cuối tôi cất giọng
Giấc mơ ngọt ngào đã chóng qua
Tôi bị trả về với thất vọng
Bật khóc một mình trong đêm tối
Tôi lại bật cười trong cơn say
Đường đời cô độc rẻ thêm lối
Vấp ngã rã rời chẳng hơn ai
Vị gì ở đời mà chưa nếm
Cổ họng ngậm quen vị đắng cay
Viết vài dòng trên nền nháp
Ố hoen trong lòng ai thấu đây
Có người nói đời là chén trà
Nhạt đến vô tình đầy tả tơi
Đời cũng hết cốc rượu say
Vài lần chếnh choáng mà thả rơi
Đời như thể lưỡi dao mài nhẵn
Cắt bao lần chẳng làm ai đau
Tôi thì khác vết hằn còn nguyên
Chẳng người ở bên đến mai sau
Nước mắt trượt dài xuống qua cổ
Đến khi rã rời và mỏi mi
Tôi gom tiếng nấc thành chăn bông
Đắp lên người khỏi rét khỏi bi
Đưa đôi mắt ngắm nhìn đời
Trên vai chỉ mỗi chiếc áo khoác
Tôi mơ bình yên đem về xài
Khi đối diện với gió cát
Bụi bặm che mất cả tương lai
Đông người mà lạnh hơn hoang mạc
Không biết đã khóc bao nhiêu lần
Trên từng bước chân lang bạt
Tôi cười với người như nếm đắng
Để lấy ngày công ướt đôi lưng
Giấu cả ngàn câu giá như
Khi đánh mất người mà tôi ưng
Nốc cạn với đời đêm không trăng
Mượn tạm hơi thở để nép gió
Ấy vậy mà đời chưa nhẹ nhàng
Hạnh phúc đời chưa cho phép có