Em đang như cố xoá đi
Những kỉ niệm của chúng ta
Còn gì để lại
Sau năm tháng hẹn hò
Hoa phong lan đã úa theo
Giấc mơ anh trồng sau nhà
Mùa đông năm ấy chắc sẽ không còn
Ngày ấy khi anh gặp em
Còn đang bé xinh
Ngây ngô và hồn nhiên
Trà đá lang thang Hồ Tây
Em có nhớ không
Rồi cùng ngày ấy nhưng bây giờ đây
Chỉ còn mỗi anh
Trên tay dòng tin nhắn
Sẽ quên em nhanh thôi
Vuốt nước mắt trên khuôn mặt cười
Gió vẫn rít lên theo từng hồi no
Có lẽ đã quá lâu cho một người
Phải làm sao để làm quen những thứ mới
Nếu trước mắt là áng mây xanh
Thì em đã cứu vớt
Cho cuộc đời anh
Kết thúc ở đây
Như cái cách em lảng tránh
Mọi cuộc tranh luận và cứ ngồi trầm ngâm
Cách mà em khiến mọi người điên đầu
Dù em chẳng bận tâm
Cách em mang đến cơn say nắng nhẹ
Mà tới giờ còn ngấm
Cách em làm anh
Muốn quên đi bản thân
Toàn bộ những thứ em để lại
Nặng hơn điếu thuốc
Mà anh chẳng thể cai
Khiến anh thao thức
Suốt những đêm dài
Dai dẳng như món nợ đòi nặng lãi
Nếu như mỗi ký ức
Là một niềm đau
Thì giờ đây anh đang tiên lượng xấu
Em như morphin được tiêm vào máu
Khiến anh liên tiếp chìm thật sâu
Cuốn lấy anh vào chẳng lối thoát ra
Vẫn cứ dối lòng với những thiết tha
Để tự nhủ rằng
Ta đã hết xót xa
Sẽ chẳng buồn lâu
Vết thương sẽ ngừng nhói
Sẽ không còn đâu
Dấu yêu ta từng nói
Và sẽ quên em nhanh thôi
Vuốt nước mắt trên khuôn mặt cười
Để thêm niềm đau
Gió vẫn rít lên theo từng hồi
Giờ quên thật lâu
Có lẽ đã quá lâu cho một người
Phải làm sao để làm quen những thứ mới
Giờ quên thật lâu
Nếu trước mắt là áng mây xanh
Để thêm niềm đau
Thì em đã cứu vớt cho cuộc đời anh
Giờ quên thật lâu
Kết thúc ở đây anh rất tiếc