Nếu một ngày không còn liên lạc
Mạng xã hội không còn tích xanh
Nếu chân thành được mua bằng tiền
Thì liệu mấy ai chỉ được đích danh
Giữa cuộc sống bộn bề áp lực
Thì trong bóng tối cần người bên tôi
Khi tiền tài danh vọng không có
Chỉ cần quay lưng là sẽ quên thôi
Ngày hôm nay tâm trạng thế nào
Đã lâu rồi chẳng ai hỏi han
Điểm xuất phát chẳng giống một ai
Vì câu chuyện buồn chưa rời khỏi trang
Hết điếu này rồi lại điếu khác
Chắc có lẽ vì đã quen tay
Hết lần này rồi đến lần khác
Tôi chọn làm bạn thân với men say
Nhốt mình lại trong căn phòng nhỏ
Tôi mặc kệ luôn cả ngày mai
Là thằng con trai mang nhiều tâm sự
Nhưng khi trải lòng vẫn là mày sai
Nhận ra rằng chẳng ai cần tôi
Như cái cách mà tôi đối đãi
Khi ánh mắt nói ra tâm trạng
Trong lòng rất buồn không còn chối cãi
Luôn chân thành luôn thấu hiểu
Mọi thứ dường như là quá dư
Không ai kề cạnh rồi lại tự hỏi
Bản thân bây giờ đang khá chứ
Sự chịu đựng cũng đến giới hạn
Nước mắt cũng đã ướt hai hàng mi
Nếu như tôi không thương lấy mình
Thì giờ nước mắt đã tràn ly
Và rồi nước mắt cũng tràn mi
Tổn thương tôi chịu cũng đủ đầy
Tôi càng giữ lại càng đi
Càng không quan trọng việc ngủ ngày
Người đã từng dạy tôi thức khuya
Giờ phải tự học cách ngủ sớm
Tôi phải òa khóc đến nức nở
Tâm hồn tôi cũng trưởng thành hơn
Tôi của năm đó yêu một người
Còn hơn bình yên của chính mình
Tôi của năm đó sống cẩu thả
Không còn ổn định ở tính tình
Hạnh phúc là khi cả hai đồng thuận
Cùng nhau vượt qua mọi tổn thất
Và cũng đã từng
Cũng đã từng hạnh phúc nhất
Năm tháng dài của tuổi trẻ
Em có nhiều suy nghĩ và bất đồng
Năm tháng dài của tuổi trẻ
Em cô gái hồn nhiên cũng cất rồi
Mở mắt dậy cũng như mọi ngày
Tối livestream tô môi điểm phấn
Vẻ mặt buồn em phải cười tươi
Không cần một ai đó phải kiểm chứng
Sinh ra thân phận con gái
Nhưng đời bắt em phải cứng cỏi
Đừng đến và tổn thương em
Bản thân em làm sao đứng nổi
Quan tâm nhau giữa mùa se lạnh
Em cũng muốn một lần thử có
Nhưng tưởng tượng vẫn là tưởng tượng
Vì đau bệnh thuốc em phải tự lo
Năm tháng dài em phải chịu đựng
Em cũng từng nghĩ việc hiến tóc
Và buồn giận tức cái tôi
Em còn lớn hơn cả tiếng khóc
Thời gian xóa nhòa đi nỗi đau
Nhưng bao lâu thì chẳng biết
Yêu anh là em chọn
Nên đớn đau này em chẳng tiếc
Vì muốn chữa lành một vết thương
Ta nhất định phải chạm vào nó
Ở đâu đó trong cuộc đời em
Người thương em thật vậy chừng nào có
Và bản thân em ở mức cẩu thả
Em không thương em một chút nào
Vì có những chuyện vốn dĩ đã sai
Sai từ ngay lúc đầu
Và rồi nước mắt cũng tràn mi
Tổn thương nó chịu cũng đủ đầy
Nó càng giữ lại càng đi
Càng không quan trọng việc ngủ ngày
Người đã từng dạy nó thức khuya
Giờ phải tự học cách ngủ sớm
Nó phải òa khóc đến nức nở
Tâm hồn nó cũng trưởng thành hơn
Và họ nhìn vào ở vẻ bề ngoài
Họ đánh giá nó ở trong lòng
Và họ buông những lời nói không hay
Là nó có mắt nhưng không tròng
Và ở đâu đó trong cuộc sống này
Chỉ cần gặp người lắng nghe nó thôi
Không phải cười không phải khóc
Ở trong khoảnh khắc nó trưởng thành rồi
Hắn khóc lóc như một
Thằng nhóc thủ phận mình
Hắn oán hận trách móc
Hóa thành kẻ hận tình
Họ chỉ thấy hắn đang tồn tại
Trong hình hài bằng xương bằng thịt
Họ đâu thấy được vết thương
Ở phần tâm tưởng ngày chằng chịt
Khi hắn thành thật giãi bày
Họ lại tỏ ra không tin nổi
Trong tất cả sự việc hắn đúng
Sau cùng hắn phải xin lỗi
Mỗi lần như vậy hắn thầm cười
Đâu còn bồng bột mà gào thét
Vì hắn thấy đời ngoài bất công
Thì chẳng còn biến số nào hết
Hắn thấy thứ duy nhất bên hắn
Chỉ đâu đó đôi ba chiếc nhạc
Thứ hắn có được ở trong tay
Cũng chỉ điếu thuốc đang siết chặt
Hắn đâm ngòi bút vào cánh tay phải
Nhìn dòng nước đỏ như gã khờ
Hắn muốn nhận được sự thương hại
Từ người xung quanh dù chỉ giả vờ
Cơn đau tâm tưởng ngày một lớn
Nhưng không một ai hiểu thấu hắn
Vết sẹo tâm hồn ở tuổi đôi mươi
Bám chặt như thể một dấu ấn
Trải nghiệm một đời đầy bấp bênh
Vì cũng quen rồi nên hắn kệ
Chẳng ai thấy rằng miệng hắn đang cười
Nhưng mà hai khóe mắt thì ngấn lệ
Và rồi nước mắt cũng tràn mi
Tổn thương nó chịu cũng đủ đầy
Nó càng giữ lại càng đi
Càng không quan trọng việc ngủ ngày
Người đã từng dạy nó thức khuya
Giờ phải tự học cách ngủ sớm
Nó phải òa khóc đến nức nở
Tâm hồn nó cũng trưởng thành hơn
Cảm xúc của nó cũng không màng tới
Nó không tin vào tình yêu đương đại
Màu trắng long lanh
Có vị mặn vẫn còn vương lại
Không buồn không vui
Cũng không cần phải nhớ về nhau
Vì nó biết trái tim
Của người trưởng thành
Cô đơn như thế nào