Hạt mưa rơi rơi ngoài trời
Mang kí ức xưa kéo tới nơi anh
Anh nhớ đến những tháng ngày
Mình còn có nhau vai kề vai
Nhưng giờ ai quên rồi lời hứa
Bỏ lại anh hoài niệm
Mãi tháng năm xưa
Không còn em nữa
Anh sống làm sao đây hỡi em
Vẫy tay chào người yêu cũ
Sau bao bài nhạc chưa nhắc tên
Còn bao kỷ niệm anh cố cất giữ
Chỉ riêng mỗi em giờ chắc quên
Em sao rồi có ổn không
Giống như cái cách em từng nghĩ
Dù đã cố gắng níu giữ em lại
Anh chỉ mong rằng em đừng đi
Từng chuyện mình trải qua
Đâu phải dễ dàng mà vứt bỏ
Vết thương trong lòng
Vẫn còn nguyên đó
Cũng đâu phải một vết nứt nhỏ
Ai đã từng hứa sẽ đi với nhau
Cho đến hết cùng trời cuối đất
Mà giờ buông tay cũng chính là ai
Chính là ai cùng người mới nhất
Hóa bình yên thành từng con chữ
Hóa nụ cười vào lời đồng ca
Đem nước mắt vào nơi sâu nhất
Để có thể tự mở lòng ra
Anh không còn làm phiền em nữa
Tự chữa lành vết thương chính mình
Tự mình ôm lấy đắng cay ngọt bùi
Rồi cũng tự mình điều chỉnh tính tình
Thời gian là con đường một chiều
Đã qua rồi làm sao trở lại
Quá khứ anh nợ người thanh xuân
Nếu có thể chỉ xin ở lại
Đã cùng nhau dưới những ngày mưa
Sao lại xa nhau khi trời vừa nắng
Người ta cho em những lời hoa mỹ
Nhìn lại chính anh thốt lời vừa đắng
Rồi một mai không còn em nữa
Anh phải tìm ai bản thân đồng nhất
Anh giấu sâu đau trong lòng ngực
Có thể cười tươi ở trong tròng mắt
Chưa bỏ qua một ước hẹn nào
Anh nhớ mình có cố gắng nhiều
Sao giờ phải để bản thân cẩu thả
Ngắm hoàng hôn ở vệt nắng chiều
Ai cầm tay em cười hạnh phúc
Ai nỡ khóc ở chốn đông người
Ai nỡ quên hết cả hứa hẹn
Để khiến nửa kia không khóc không cười
Đôi khi giận dỗi khiến mình thốt ra
Vài câu nói ở vết dao sâu
Em khiến bản thân anh thất bại nhiều
Thì anh khóc cũng có sao đâu
Em tệ với anh quá mà
Xé banh hết tình cảm nung nấu
Cảm xúc có thể chia sẻ
Nhưng nỗi lòng thì chỉ mình anh thấu
Anh đẩy mình vào cơn men tình
Tự trấn an rằng lòng sẽ ổn
Như cái cách em nói không sao
Như bao nhiêu lần chúng mình cãi vã
Sao không tự nhìn lại
Những lần hạnh phúc hứa không bỏ rời
Mình phải trả tự do cho nhau
Sau bao nhiêu lần chúng ta ngỏ lời
Tha thứ em lần này nhé anh
Em không khiến trái tim đau nữa
Một lần và mãi mãi
Chúng ta sẽ không gặp nhau nữa
Chân bảo mệt khi đang bước tới
Nhìn thấy quen lúc phố vắng người
Chuyện tụi mình thêm vết xước mới
Và anh bình thản và cố gắng cười
Anh thừa nhận việc yêu hết lòng
Tim đã để em là chủ nhân
Dâng hết cước phí tình cảm
Chẳng giữ lại gì để mà thủ thân
Muốn em về lại nơi chốn cũ
Miệng nói không tim thì nói có
Cũng có lúc anh từng phân vân
Suy nghĩ mâu thuẫn khó lòng đối phó
Miệng người đời gièm pha đến mấy
Họ ghét thì trắng cũng thành bôi đen
Anh có quan tâm đâu thành kiến
Anh chỉ tìm lại bờ môi quen
Đau đớn rồi thì sẽ chai lì
Cũng bình thường trầy mình tróc da
Anh đâu phải Duy mà em từng biết
Trước than phiền sau cùng khóc la
Căn phòng nhỏ anh phải bật đèn
Dẫu ngoài trời còn chưa chập tối
Anh muốn có cảm giác tồn tại
Nhìn ra Sài Gòn trời mưa ngập lối
Anh không nói nhưng em thử nghĩ
Thức một mình suốt những canh thâu
Em chỉ nhìn qua từng cử chỉ
Nhưng đâu nhìn buồn
Nuốt chửng anh đâu
Phần tâm hồn xin gửi mây gió
Cho ngọn cỏ và cả nhành cây
Nhạc nhàm chán tự mình thưởng thức
Chỉ cần đồng cảm dở cũng thành hay
Hạt mưa rơi rơi ngoài trời
Mang kí ức xưa kéo tới nơi anh
Anh nhớ đến những tháng ngày
Mình còn có nhau vai kề vai
Nhưng giờ ai quên rồi lời hứa
Bỏ lại anh hoài niệm
Mãi tháng năm xưa
Không còn em nữa
Anh sống làm sao đây hỡi em