Trời xanh mây mù giăng
Lòng đau nghe tim quạnh vắng
Nhớ dáng ai bên hồ sương trắng
Tình duyên ta còn đây
Mà nay khuất xa ngàn mây
Trong men say ai buông nỗi sầu
Hoa kia rơi hữu tình
Mà ta cớ sao vô hình
Yêu thương theo gió mây mất rồi
Chinh chiến kia lâu dài
Lòng đau con tim thắt lại
Nhớ dáng ai bên thềm người hỡi
Bóng trăng đã phai tàn rồi
Bên hồ nguyệt còn phai phôi
Bóng đôi lứa đang hẹn thề
Mong kiếp sau làm phu thê
Ai đã khiến trăng tàn
Ai mang tim dở dang
Ôm đống tro tàn
Nàng khóc than kiếp bẽ bàng
Phận hồng nhan
Em như trăng kia dần tàn
Đời cô liêu
Ai đâu thương thay phần nàng
Nhìn người đi sang sông
Mà đau đến vỡ tan lòng
Cuối chiều hoàng hôn in bóng ai
Ngồi đau đớn với tiếng thở dài
Khóc cho người khóc cho ta
Hay khóc cho ai
Hoa kia rơi hữu tình
Mà ta cớ sao vô hình
Yêu thương theo gió mây mất rồi
Chinh chiến kia lâu dài
Lòng đau con tim thắt lại
Nhớ dáng ai bên thềm người hỡi
Bóng trăng đã phai tàn rồi
Bên hồ nguyệt còn phai phôi
Bóng đôi lứa đang hẹn thề
Mong kiếp sau làm phu thê
Ai đã khiến trăng tàn
Ai mang tim dở dang
Ôm đống tro tàn
Nàng khóc than kiếp bẽ bàng
Người sầu, người nhớ, người mong
Người đợi, người ngóng người trông
Mong có bóng thuyền về
Tim ta đậu bến
Lòng này càng nhớ càng không phai
Người đợi người chẳng thương ai
Duyên kiếp không thành
Hẹn kiếp sau người hỡi
Bóng trăng đã phai tàn rồi
Bên hồ nguyệt còn phai phôi
Bóng đôi lứa đang hẹn thề
Mong kiếp sau làm phu thê
Ai đã khiến trăng tàn
Ai mang tim dở dang
Ôm đống tro tàn
Nàng khóc than kiếp bẽ bàng