Tôi hơn ba mươi năm nghĩ đời
Tiếc tháng năm đã qua
Dừng lại những cuộc chơi
Ấu thơ nghèo khó
Vậy mà cha mẹ nói chẳng nghe lời
Đua đòi dù mẹ cố bươn
Nhọc nhăn bờ vai cha
Vẫn chẳng để con thua với ai
Dẫu cho vất vả
Tuổi mười ba con xa mái trường
Đứng giữa muôn nhiễu nhương đường đời
Để tự vươn
Khóc như một vỡ kịch tuồng
Cha mẹ chẳng thể nuông chiều
Ra đời một mình trắng tay
Đời nhiều lần tay trắng
Nhiều lo lắng
Mới thấu khổ tâm của cha của mẹ
Thơ dại muốn đi khắp nơi
Để xa mẹ cha xa mái nhà
Thích ngông nghênh quậy phá
Cho qua ngày
Thời chẳng biết buồn bã
Bây giờ tuổi lớn hơn
Mới hay nhận ra ta đã già
Tiếc cho những ngày tháng sau lỡ là
Cha mẹ bao vất vã
Phút chốc năm mười năm
Nhìn đằng sau mẹ cha yếu đi dần
Nước mắt rơi nhiều thêm
Đời còn đâu vài lần mười năm
Tuổi mười ba con xa mái trường
Đứng giữa muôn nhiễu nhương đường đời
Để tự vươn
Khóc như một vỡ kịch tuồng
Cha mẹ chẳng thể nuông chiều
Ra đời một mình trắng tay
Đời nhiều lần tay trắng
Nhiều lo lắng
Mới thấu khổ tâm của cha của mẹ
Thơ dại muốn đi khắp nơi
Để xa mẹ cha xa mái nhà
Thích ngông nghênh quậy phá
Cho qua ngày
Thời chẳng biết buồn bã
Bây giờ tuổi lớn hơn
Mới hay nhận ra ta đã già
Tiếc cho những ngày tháng sau lỡ là
Cha mẹ bao vất vã
Phút chốc năm mười năm
Nhìn đằng sau mẹ cha yếu đi dần
Nước mắt rơi nhiều thêm
Đời còn đâu vài lần mười năm