Tôi đứng bên ô cửa sổ
Nhìn ra bóng đêm xa vời
Có ánh sao trên bầu trời
Làm sao để níu tay với
Có nỗi đau mang một đời
Dù qua tháng năm vẫn không thành lời
Em và tôi, hai nửa chơi vơi
Có phải bên tôi thật gần
Làm em tổn thương trăm lần
Có lẽ bên kia bầu trời
Là nơi em thiết tha nhất
Có phải cơn ly biệt nào
Cũng mang hết đi yêu thương ngọt ngào
Để lại tháng ngày cũ hư hao
Có người vẫn mong dấu yêu trở về
Có người vẫn mong rời xa như thế
Người ta nói tình yêu nào
Cũng tổn thương lòng nhau
Người ta nói đừng yêu đậm sâu
Người thương trở thành người bước qua
Chính ta để lại toàn là đớn đau
Người thương hoá người dưng thật mau
Có phải bên tôi thật gần
Làm em tổn thương trăm lần
Có lẽ bên kia bầu trời
Là nơi em thiết tha nhất
Có phải cơn ly biệt nào
Cũng mang hết đi yêu thương ngọt ngào
Để lại tháng ngày cũ hư hao
Có người vẫn mong dấu yêu trở về
Có người vẫn mong rời xa như thế
Người ta nói tình yêu nào
Cũng tổn thương lòng nhau
Người ta nói đừng yêu đậm sâu
Người thương trở thành người bước qua
Chính ta để lại toàn là đớn đau
Người thương hoá người dưng thật mau
Đã có mấy lần ta nhìn thấu
Nỗi vui niềm đau
Nhìn cả những tổn thương của nhau
Nhìn thật sâu vào đôi mắt nâu
Trước kia chẳng hề gợn chút nỗi đau
Giờ chất chứa những vết thương hằn sâu
Nhiều khi ước
Mình chỉ là những áng mây nhẹ trôi
Chỉ cần lửng và lơ mà vui
Nhiều khi ước là một cái cây
Đứng trơ giữa đời một mình thành thơi
Chỉ cần đứng bình yên vậy thôi
Chỉ cần đứng bình yên vậy thôi