Có những cuộc tình
Giờ cũng chẳng còn
Được như là trước nữa
Em vẫn hay hỏi
Dạo này anh đã bỏ thuốc chưa
Đã có người mới thay anh
Đón đưa em về tới trước cửa
Hay người mà yêu em nhất
Chính là người đứng ở trước gương
Anh vẫn chưa thấy tốt hơn
Dù sau chia tay đã qua nhiều ngày
Vẫn như lúc trước
Anh vẫn hút thuốc nhiều vậy
Chỉ là thói quen mỗi lúc
Mà anh lại thấy cô đơn bủa vây
Điếu thuốc tàn tình cũng tan
Nhưng trong lòng như lửa cháy
Trời chạng vạng anh nhớ em
Chỉ là em không ở đây
Không còn bộ đồ ám khói thuốc
Không còn chiếc hôn thật nồng đượm
Không còn em thuốc lá
Cũng chẳng thể bỏ được
Dẫu biết không tốt nhưng sao gạt tàn
Vẫn cứ thật nhiều tàn thêm
Anh vẫn hút điếu cuối cùng
Giọng cũng ngày một khàn đi
Chút ánh sáng đã dụi tắt
Chỉ còn anh với màn đêm
Không biết tại khói hay câu chia tay
Đã làm nước mắt em tràn mi
Nhìn vào thứ ánh sáng mờ nhạt
Anh lặng đi không lí do
Một vài phút trôi mặt trời lặn mất tăm
Anh đứng mãi dưới ánh đèn đường
Châm cho mình một điếu
Lại hút vào muộn phiền hắt hiu
Anh biết là em
Cũng giống như anh thôi
Mỗi lúc cô đơn
Vẫn luôn có Sài Gòn bạc ở trong túi
Bình yên như thể
Những ngày trong xanh trôi
Rất nhiều tâm sự nhưng khi anh hỏi
Thì em lại không nói
Em đưa nó vào trong khói
Thay bằng việc phải gọi tên anh
Đã bao nhiêu đêm khóc ướt gối
Cũng quen cơ đơn ở bên cạnh
Và khói trắng làm cho
Bờ môi kia sạm thâm
Em cũng cần thêm một hơi
Để cho thời gian thực tại như tan chậm
Em thu mình mang thù hằn
Em tự dằn vặt lấy bản thân
Anh vẫn vô tình để em một mình
Sau cùng cũng chẳng thấy can tâm
Vì anh vẫn biết
Để cho em khóc là anh sai
Anh vẫn thấy tiếc
Mái tóc ám khói dù anh sai
Bạc trong túi xanh trong ly
Nhưng sao ngày qua vẫn nhanh mãi
Không còn yêu nên em đi
Anh vẫn ổn thôi để anh lại
Anh không cần em dù cho
Mùa đông kia buốt giá
Thứ anh cần hơn
Đó chỉ là một bao thuốc lá
Nhìn vào thứ ánh sáng mờ nhạt
Anh lặng đi không lí do
Một vài phút trôi mặt trời lặn mất tăm
Anh đứng mãi dưới ánh đèn đường
Châm cho mình một điếu
Lại hút vào muộn phiền hắt hiu