Cớ sao người nỡ mang đi câu chia lìa
Rồi quên í a câu thề
Thương mấy a cho nhiều
Để giờ người bỏ em cô liêu
Phận duyên mong manh rã rời
Lặng yên cách chia đôi đời
Anh ở nơi phương trời còn ai nghĩ tới
Người nặng tương tư khoác lên u sầu
Triền miên nỗi đau trong lòng
Mong phút giây yên bình
Dẫu mình còn nặng suy tư
Nhành hoa nay úa sắc hương phai tàn
Tựa duyên chúng ta phai nhạt
Em vẫn thương anh nhiều mà sao anh nỡ
Trúc xinh trúc mọc đầu đình
Đến nay sao vẫn một mình
Lá rơi rơi mãi thật buồn
Nhìn người đi mắt em tuôn sầu
Áo em nay sứt chỉ rồi
Nhớ anh em nhớ một đời
Cố quên nhưng mãi bồi hồi
Lệ nhòa đôi mi ướt em mỉm cười
Em đã yêu người rất lâu
Sao nỡ quên thật mau
Duyên ối a
Tình ối a
Nay đã trôi về đâu
Trăng với sao cùng đến đây
Em khóc cho ngàn mây
Đem nhớ thương
Lòng vấn vương chàng
Cớ sao người nỡ mang đi câu chia lìa
Rồi quên í a câu thề
Thương mấy a cho nhiều
Để giờ người bỏ em cô liêu
Phận duyên mong manh rã rời
Lặng yên cách chia đôi đời
Anh ở nơi phương trời còn ai nghĩ tới
Người nặng tương tư khoác lên u sầu
Triền miên nỗi đau trong lòng
Mong phút giây yên bình
Dẫu mình còn nặng suy tư
Nhành hoa nay úa sắc hương phai tàn
Tựa duyên chúng ta phai nhạt
Em vẫn thương anh nhiều mà sao anh nỡ
Người là trúc xinh
Mặn mà khó quên
Dặn lòng nhớ nên em đi tìm
Người giờ ở đâu
Mà mình mãi trông mong
Người ơi người ở đừng về
Em đã yêu người rất lâu
Sao nỡ quên thật mau
Duyên ối a
Tình ối a
Nay đã trôi về đâu
Trăng với sao cùng đến đây
Em khóc cho ngàn mây
Đem nhớ thương
Lòng vấn vương chàng
Tình mình dở dang mang đi câu chia lìa
Rồi quên í a câu thề
Thương mấy a cho nhiều
Để giờ người bỏ em cô liêu
Phận duyên mong manh rã rời
Lặng yên cách chia đôi đời
Anh ở nơi phương trời còn ai nghĩ tới
Người nặng tương tư khoác lên u sầu
Triền miên nỗi đau trong lòng
Mong phút giây yên bình
Dẫu mình còn nặng suy tư
Nhành hoa nay úa sắc hương phai tàn
Tựa duyên chúng ta phai nhạt
Em vẫn thương anh nhiều mà sao anh nỡ
Tình mình dở dang mang đi câu chia lìa
Rồi quên í a câu thề
Thương mấy a cho nhiều
Để giờ người bỏ em cô liêu
Phận duyên mong manh rã rời
Lặng yên cách chia đôi đời
Anh ở nơi phương trời còn ai nghĩ tới
Người nặng tương tư khoác lên u sầu
Triền miên nỗi đau trong lòng
Mong phút giây yên bình
Dẫu mình còn nặng suy tư
Nhành hoa nay úa sắc hương phai tàn
Tựa duyên chúng ta phai nhạt
Em vẫn thương anh nhiều mà sao anh nỡ