Lạ này sao đàn chưa trọn bản
Mà dây tơ đã đứt
Phải chăng gần đây có ai đó rình nghe
Có ai trên bờ đó không
Nếu là người tri kỷ tri âm
Xin mời xuống thuyền nan ta đàm đạo
Xin kính chào đại nhân
Dạ không dám xin chào hiền hữu
Dám hỏi nơi vắng vẻ
Cảnh rừng sâu núi thẳm
Sao giữa đêm khuya
Còn lai vãng chốn này
Thưa đại nhân
Trên đường về khi dừng bước nghỉ chân
Đang ngồi dưới cội tùng nhìn trăng sáng
Bỗng nghe tiếng nhạc từ xa vọng đến
Khúc trữ tình Lưu Thủy Cao Sơn
Tiện dân nghe xao xuyến cõi lòng
Như ai vừa khêu gợi
Một nỗi niềm xa vắng
Ôi hân hạnh biết bao
Đây đây ta xin mời hiền hữu
Hãy cùng ta nâng chén
Rồi xin được biết qua danh tánh
Để hai ta cùng kết bạn tâm giao
Giữa đêm trăng rằm
Trên dòng Hán Dương
Bên chung rượu Hoàng Hoa
Hai ta cùng thưởng trăng
Tôi Bá Nha một quan chức đương triều
Nhưng gặp tiết thu thả thuyền du ngoạn
Rồi ngắm ánh trăng vàng
Mượn cung đàn giải khuây
Tôi danh tánh Chung Tử Kỳ
Sống nơi miền cô tịch
Nơi thủy tận sơn cùng
Đốn củi rừng nuôi thân
Đêm nay nghe từ xa vọng lại
Những điệu đàn Lưu Thủy Cao Sơn
Những đường tơ ai oán não nùng
Nghe lòng thổn thức bâng khuâng
Hiền hữu ơi
Sách có chữ Thiên Kim Dị Đắc
Lại có câu Tri Kỷ Nan Tầm
Nếu người không cố chấp tỵ hiềm
Xin cho tôi gọi Tử Kỳ là hiền đệ
Đại Nhân
Lòng của đại nhân
Rộng sâu như biển cả
Nên mới nhận Tử Kỳ này
Làm bạn vong niên
Xin cúi đầu làm lễ trước đại nhân
Được hân hạnh cùng người kết bạn
Hiền đệ ơi
Tiếng nhạc đêm trăng
Đã mang những dư âm
Đến những ai gọi là tri kỷ
Mời hiền đệ hãy cùng ta đối ẩm
Rượu Hoàng Hoa
Nhấp cạn chén tương phùng
Hai chữ đồng tâm
Không cách mặt xa lòng
Dưới ánh trăng sáng
Của đêm rằm tháng tám
Bên chén rượu đào
Ta kết bạn đồng tâm
Từ những cung đàn Lưu Thủy Cao Sơn
Ta cảm mến nhau
Qua mấy tiếng tơ đồng
Mượn vị men nồng
Ta bàn chuyện nhân gian
Trút cạn nỗi lòng qua từng cung ai oán
Mời ta mời hiền đệ
Hãy cạn cùng ta thêm chén nữa
Xin đa tạ đại nhân
Hiền đệ uống đi uống đi hiền đệ
Cảm mến đại huynh có tấm lòng ưu ái
Với một kẻ tiều phu áo vải cơ hàn
Kinh sử từng đêm
Đọc lại giữa canh tàn
Cuộc sống hẩm hiu
Nơi núi rừng hoang vắng
Dưới mái tranh nghèo
Mưa nắng đã hầu quen
Tâm sự buồn gửi mấy khúc cung thương
Sống cô độc giữa rừng sâu núi thẳm
Đêm nay duyên hạnh ngộ
Nhờ tiếng đàn ai oán
Của người đã đem hồn mình
Gửi trọn mấy đường tơ
Hiền đệ hiền đệ ơi
Đêm tao ngộ sao vội vàng ngắn ngủi
Nơi đầu thôn gà đã gáy tàn canh
Sương rơi theo xác lá vội buông cành
Như đánh dấu một đêm dài gặp gỡ
Tử Kỳ em
Trận gió thu về chiếc lá bay
Vầng trăng ngã bóng phía non Đoài
Tửu phùng tri kỷ Thiên Bôi Thiểu
Chén rượu thâm tình mặc tỉnh say
Duyên sơ giao
Mấy thuở được gần bên nhau
Rồi cung đàn ly tan
Sẽ theo em về chốn lâm tòng
Trong giấc ngủ say nồng
Sóng dạt dào
Trên dòng sông Hán Dương
Cơn gió thu cuốn theo màn sương
Kìa tiếng gà đầu thôn gáy vang
Đưa tiễn nhau xin chúc câu bình an
Đại nhân ơi
Chén rượu trong giây phút chia tay
Chưa hẹn ngày tái ngộ
Nhưng mấy khúc tiêu tơ
Buổi đầu mình gặp gỡ
Em ghi đậm trong tim
Kỷ niệm khó phai mờ
Biết nói gì đây trong giây phút tạ từ
Kết bạn cùng nhau
Không nệ hà niên kỷ
Trên cõi đời này
Chỉ có một người thôi
Trăng lặng rồi
Sương phủ kín mặt Trường Giang
Kẻ hèn này
Xin phép được nói lên lời giã biệt
Em xin nhớ mãi
Một đêm đầy kỷ niệm
Đêm trung thu
Với chén rượu tương phùng
Kính chào đại huynh
Tiểu đệ xin cáo biệt
Hiền đệ ánh trăng vàng
Đã khuất dạng phía trời tây
Rượu đưa tiễn ta xin mời hiền đệ
Uống uống đi hiền đệ
Cuộc đời khanh tướng
Với ngựa xe võng lọng
Ta đã chán rồi
Câu danh lợi phù hoa
Đêm nay bến Hán Dương
Trời nước bao la
Duyên hạnh ngộ
Ta xin ghi vào tâm khảm
Xin hẹn năm sau
Cũng đêm rằm tháng tám
Ta sẽ gặp nhau
Bên chén rượu tương phùng
Ta sẽ dạo bản đàn
Còn hiền đệ ngồi nghe
Để đêm tái ngộ thêm nặng tình tri kỷ
Hán Dương dưới ánh trăng vàng
Qua mấy cung đàn
Thành đôi bạn tri âm