Giá như ta cất tiếng khóc vang
Như đứa bé mới sinh
Như chưa biết khóc than
Ta cất tiếng khóc chào cuộc đời
Rất vang
Lớn lên, khi tiếng khóc bé hơn
Che tiếng khóc nín thinh
Nhưng nước mắt cứ lăn
Sau thăng trầm chẳng thể khóc vang
Oa oa
Oa oa, oa oa
Oa oa oa oa
Oa oa oa oa
Oa hah ah hah
Oa ah hah
Oa ah hah
Trẻ thơ khóc tiếng rất trong
Người yêu khóc tiếng chia ly
Người già đếm những nếp nhăn
Trời xanh khóc tiếng mưa rơi
Tình tôi khóc nỗi nhớ mong
Đời em khóc nỗi long đong
Lòng ai trăm mối tơ vò
Đời cho tiếng khóc đa đoan
Đàn ai than khóc thiết tha
Tình ai có thấu nơi xa
Chờ đâu cho đến bao giờ
Một, hai, ba, bốn đêm dài
Huhh
Nếp nhăn trên khóe mắt, khóe môi
Bao dấu vết tháng năm
Ta cố xóa đi
Không lấp đi được hình hài
Đã qua
Hát ca, ta muốn nói những tâm tư
Cho nhân thế bớt dối gian
Cho ta bớt oán than
Thay tiếng khóc bằng nụ cười
Trẻ thơ
Oa oa, oa oa
Oa oa oa oa
Oa oa oa oa
Oa hah ah hah
Oa ah hah
Oa ah hah
Trùng dương gân guốc kêu than
Cằn khô cơn gió sa mạc
Mặt ai đã hóa dối gian
Lời ai đã nhuốm địa đàng
Màu tro như đất chôn thân
Màu xanh như cỏ quanh mồ
Tìm về dòng nước xuôi ngầm
Đầu thai thêm kiếp cây mầm
Đàn ai than khóc thiết tha
Tình ai có thấu nơi xa
Chờ đâu cho đến bao giờ
Một, hai, ba, bốn đêm dài
Oa oa, oa oa
Oa oa oa oa
Oa oa oa oa
Oa hah ah hah
Oa ah hah
Oa ah hah
Oa oa, oa oa
Oa oa oa oa
Oa oa oa oa
Oa hah ah hah
Oa ah hah
Oa ah hah