Đêm cô tịch làm bạn với bóng mình
Trong vô định
Từ bao lâu đánh mất chính mình
Cơn mê dài
Khởi nguồn cho tất cả tháng ngày
Trong không gian cô đọng
Chỉ còn ta níu lấy ảo vọng
Nhìn sâu trong tim ta
Bất chợt biết từ lâu đã chai sạn
Nhìn sâu trong thân ta
Bàng hoàng nhận ra thời khắc vỡ tan
Người đã đến lúc
Ta ngông nghênh với đời
Cho ta nhận thấy
Tất cả cũng chỉ là hư vô
Còn u mê mấy ngàn kiếp nữa
Để chính ta sẽ tỉnh thức
Đứng giữa mất còn
Thấy ta bé con cô độc héo mòn
Một lời nói khiến ta đau nhói
Trước khi giã biệt
Vọng từ chính trong nơi tiềm thức
Đã luôn lãng quên
Dù cho ta níu giữ bao nhiêu
Dù cho ta hối tiếc thật nhiều
Rồi thì tất cả thành vô nghĩa
Khi quay về Đất Trời
Nhìn sâu trong tim ta
Bất chợt biết từ lâu đã chai sạn
Nhìn sâu trong thân ta
Bàng hoàng nhận ra thời khắc vỡ tan
Người đã đến lúc
Ta ngông nghênh với đời
Cho ta nhận thấy
Tất cả cũng chỉ là hư vô
Còn u mê mấy ngàn kiếp nữa
Để chính ta thôi lạc lối
Đứng giữa mất còn
Thấy ta bé con cô độc héo mòn
Chỉ khi ngã đau
Đứng trong hố sâu mới biết cúi đầu
Người đã đến lúc
Ta ngông nghênh với đời
Cho ta nhận thấy
Tất cả cũng chỉ là hư vô
Còn u mê mấy ngàn kiếp nữa
Để ta chẳng còn lạc lối
Đứng giữa mất còn
Thấy ta bé con cô độc héo mòn
Chỉ khi ngã đau
Đứng trong hố sâu mới biết cúi đầu