Anh lại đi khai thác
Vị gia của cuộc sống
Khai thác nỗi buồn
Với nhiều khía cạnh khác
Ngoài kia vạn vật xoay chuyển không ngừng
Chẳng ai nắm được qui luật của nó
Chỉ biết cái tích tắc trôi qua
Trong mỗi chúng ta
Ai rồi cũng khác
Thời gian quay quắt
Anh không thể lại muốn
Là anh của trước kia
Vì nó dường như là điều không khả thi
Nó trở nên thật sự vớ vẩn
Khi anh bằng những cách khác nhau
Đã cố gắng kéo dài
Câu chuyện đổ vỡ của chính mình
Rồi để
Sức mạnh vô hình nào đó hiện hữu
Anh
Từng biến chúng ta thành người quen
Rồi bình thường
Rồi phôi phai
Và thậm chí em hoặc cả anh
Từng đôi lúc không muốn gặp nhau nữa
Kết thúc sớm
Không có nghĩa là tồi tệ
Nó đôi khi lại là kế hoạch tốt
Để giữ chút gì đó tốt đẹp trong nhau
Em nhỉ
Em cũng thường nói với anh như vậy
Và rồi thời gian lại tiếp tục trôi đi
Em giờ đây
Không còn là em của lúc nãy
Anh chỉ muốn
Em không còn đặt nặng vấn đề
Không suy nghĩ nhiều quá
Vì đôi lúc
Chúng ta sẽ bị hiệu ứng tuyết lăn
Làm mình tiêu cực hơn
Anh và em vốn giống nhau ở điểm này
Anh đã thử
Sống nhiều lần ở nhiều bản ngã
Nhiều con người khác nhau
Để chọn ra điều gì
Anh muốn làm với em lúc trước
Nhưng mà
Không có đáp án nào đúng cả
Vì điều nào mà chả đúng
Cho tới lúc ta thấy nó sai
Mỗi người mỗi câu chuyện, cách suy nghĩ
Ít ra
Những cuộc gặp gỡ trên đời này
Cũng bởi vì một hay nhiều
Sự đồng điệu nào đó
Ở trong tâm hồn
Trong thói quen thường nhật
Và anh với em
Thì có vô cùng nhiều
Những điểm chung ấy
Là ta đã biết
Chấp nhận rời xa nhau
Sau bấy nhiêu bài học
Thì sự mù quáng vốn có
Đã không thể giữ được em
Ta đâu muốn xóa hết
Những chuyện buồn xưa kia
Vì anh biết nếu có thể xoá đi
Anh đã không phải chính mình
Xin em
Nếu có thể hãy vùi chôn ta
Cùng niềm đau, nước mắt
Ta không một lời kêu ca
Này em
Nếu có thể hãy tạm quên anh
Một thời gian
Để trái tim kia tập yêu ai
Thêm một lần vỡ tan
Thêm một lần vỡ tan
Cùng niềm đau, nước mắt
Ta không một lời kêu ca
Thêm một lần vỡ tan
Thêm một lần vỡ tan
Là thời gian
Để trái tim kia tập yêu ai
Một ngày nào đó sương tan nhanh
Nắng lên nhưng chỉ thấy càng lạnh
Sao em không chỉ mang hành lý
Cô đơn chất kín cả thành trì
Một ngày nào đó em đến muộn
Anh lại thẫn thờ chờ đêm buông
Chờ cho hao mòn cả cỏ lá
Chờ cho nỗi buồn rời bỏ ta