Anh cũng từng quên em đi trong chốc lát
Chợt bất giác khi tim mình tự gọi tên
Anh hòa mình để yêu thêm ai khác
Nhưng hình hài họ
Chẳng trong mộng từng đêm
Và em có hay không
Những thanh âm còn vọng đó
Trời Tây Nguyên về
Khi một chiều lại lộng gió
Lời mình thì thầm
Trên đường hoa nhóm đỏ
Khi em từng ôm anh
Ở trên đường quen lối nhỏ
Ta sẽ cứ hoài thay đổi
Khi nhận ra tình yêu chẳng giản đơn
Em về khẽ giấu giọt sầu trên gối
Anh bàng hoàng nhìn mình
Chểnh mảng hơn
Anh đã thấy rồi trời phong đỏ hồi kết
Nhưng sao chẳng chịu rời
Bao nơi thường đến
Bước chân em qua phủ đầy
Màu tuyệt vọng
Anh trôi hoài theo
Liệu biết còn kịp không
Có bao giờ em thấy mình chợt buồn
Khi vô tình nhìn thấy
Hoa lại nở tựa dạo trước
Anh chết lặng ở trên những nhành cây
Tàn phai rơi ngang nơi em chào bước
Anh chẳng mang đến
Mùi hương mật ngọt
Chẳng nâng niu bóng hồng
Lẫn gót ngọc
Vì anh chỉ có chân thành và tinh khôi
Như em chỉ thấy
Khi mùa hoa đã trót mọc
Anh vẫn lặng lẽ để em cười trọn vẹn
Để làm đẹp những quãng đường em đi
Bên người khác
Những buổi đầu e thẹn
Tóc em vương một nhành hoa vô tri
Biết mùa có về
Để anh còn chờ vươn vai
Chẳng biết bây giờ
Em đã nhớ thương ai
Mà khi vô tư cùng những đắm say mới
Anh biết em đã xa cả tầm tay với
Em ơi
Em đã tự hỏi rằng anh nơi đâu
Bỏ lại mình em buồn vương chôn giấu
Em nhận ra mình sẽ phải đi thật xa
Nơi bình yên
Và bình yên đó không còn anh
Không còn anh nhìn theo dõi bước
Nhớ không em, Tây Nguyên
Trên sườn đồi
Những ngôi nhà màu ngói đỏ
Anh vẫn đứng chờ em ở nơi hiên
Có sương phủ mờ xa
Anh cứ ngỡ là khói cỏ
Anh thường thích
Đo tình yêu bằng thời gian
Nó giúp ta hiểu hơn về quá khứ
Nơi tình yêu được bắt đầu là từ tim
Và gói gém ở trong vài lá thư
Gửi kèm theo là một chiếc khăn len
Em mang vào cho trời đông thêm ấm áp
Nhớ những năm anh đi học ở xa em
Anh thường mang
Những nỗi buồn ra nhấm nháp
Anh lại bơm nhớ vào trong máu
Để tâm thất sản xuất ra tình yêu
Anh thường viết
Những bản nhạc thật buồn
Mà trong đó chỉ hai đứa mình hiểu
Khi cô đơn nhất thì em thường làm gì
Cũng đừng để cho lệ ngấn trên hàng mi
Như Mr. Shyn
Bạn anh vẫn thường nói
Mời em ngồi xuống và ta lại làm bi
Dẫn em đi hết một vòng ở nơi đây
Hoa cỏ may
Quấn đôi chân chẳng rời bước
Có lẽ hoa đang có chút tâm tư
Nhưng lại e thẹn
Nên đợi em ngỏ lời trước
Và bình yên với anh là xóm nhỏ
Những ngôi nhà sát nhau trên sườn đồi
Và bình yên với anh những tối đó
Là được chở em
Trên chiếc xe em thường ngồi
Và bình yên với anh thật giản đơn
Ly cà phê và ta lại nhìn đời
Và bình yên với anh luôn trọn vẹn
Khi tìm được em
Ở trong một nghìn người
Em đã tự hỏi rằng anh nơi đâu, oh
Bỏ lại mình em
Buồn vương chôn giấu
Em nhận ra mình
Sẽ phải đi thật xa nơi bình yên
Và bình yên đó không còn anh
Không còn anh nhìn theo dõi bước
Hah-ah-ah-ah-ah-ah-ah