Từ là từ phu tướng
Bảo kiếm sắc phán lên đàng
Vào ra luống trông tin chàng
Năm canh mơ màng
Em luống trông tin chàng
Cho gan vàng quặn đau í a
Liu xáng u liu xàng
Liu xề xề liu xáng liu
Ôi những cung bậc mênh mông
Như tiếng lòng cô phụ
Chốn Hàm Dương bụi mờ trên lá rủ
Bến Tiêu Tương sương khói phủ con đò
Ai đợi chờ ai trên bến hẹn hò
Đêm thật sâu đêm buồn như nỗi nhớ
Ngày thật dài dài như nỗi chờ mong
Đường dù sa ong bướm
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang
Đêm luống trông tin bạn
Ngày mỏi mòn như đá vọng phu
Vọng phu vọng luống trông tin chàng
Lòng xin chớ phũ phàng
Cho bấc lụng canh tàn
Lệ nhòa trên gối chiếc
Người ơi
Mấy ngọn đông phong
Cho ngô đồng rụng lá
Nắng hạ bao mùa
Sỏi đá cũng buồn tênh
Nhìn con đò nhỏ lênh đênh
Mà thương phận gái bấp bênh dòng đời
Nghe vẳng đâu đây ai cất tiếng ru hời
Hãy nín nín đi con
Hãy ngủ ngủ đi con
Con hời mà con hỡi
Con hỡi con hời
Ru hỡi ru hời hỡi ru
Nghe mà nhói đau
Câu tam niên vô tử
Khóe mắt lệ mờ tâm sự tỏ cùng ai
Chiếc võng trống không tay đưa run rẩy
Tôi bỗng khát thèm
Đến quặn thắt một lời ru
Chàng hỡi chàng có hay
Đêm thiếp nằm luống những sầu tây
Biết bao thuở đó đây sum vầy
Duyên sắc cầm đừng lạt phai í i
Bao thuở đó đây sum vầy
Duyên sắc cầm đừng lạt phai
Thà như khúc nhạc tương tư
Của kẻ giang đầu
Gởi người nơi giang vỹ
Hơn là chung mái uyên ương
Mà ôm sầu vạn kỷ
Người đó ta đây
Mà như xa cách muôn trùng
Thà như mưa Tần nắng Sở
Én Bắc nhạn Nam
Còn hy vọng buổi tao phùng
Nhưng giữa đạo tào khang
Lại là chữ hiếu
Chồng có thương vợ ngập lòng
Cũng khó thể vượt qua
Thôi thì đành ôm số phận hạt mưa sa
Rơi xuống ao tù mịt mù không lối thoát
Trách phận mà chi
Cho tim người tan nát
Khi nghĩa phu thê
Người giữ vẹn bên lòng
Là nguyện cho chàng
Nguyện cho chàng đặng chữ bình an
Mau trở lại gia đàng
Cho én nhạn hiệp đôi i i
Còn em sẽ vì chồng
Mà ôm sầu nuốt tủi
Cho những giọt đau thương
Chảy ngược vào lòng
Cha mẹ không thương
Muốn bẻ gãy chữ Đồng
Cho vợ xa chồng cho uyên ương lẻ bạn
Cung oán cung thương
Anh trải niềm tâm sự
Ướp mật từng lời
Em giữ đạo tào khang