Chén tiêu sầu ngày vu quy
Nhìn bình yên của người
Cạnh phú quý
Ngày nào đôi lứa hẹn thề
Giờ mình ta bước đi về
Nụ cười đi vương vấn nơi đây
Hoài lệ cay
Bao năm cứ ngỡ rằng được bên nhau
Mối duyên này sẽ trọn đời bền lâu
Nhưng mẹ cha em
Chỉ mong con mình giàu sang
Dẫu có cố gắng
Thì dòng thời gian vẫn sẽ không chờ
Chỉ biết nói không thì
Còn lại ước mơ không thành
Đóa hoa từng mang lời hứa
Giờ đã úa tàn
Ngậm ngùi lại đưa ai sang chốn xa
Oán tình đời này rồi
Có ai còn nhớ đến ta
Bước lên thuyền hoa người đi
Ánh dương dần phai
Xóa tan phận duyên bẽ bàng
Đành tặng riêng mình ta khúc ca
Thuyền hoa buồn
Chỉ mình ta hát khúc ca
Thuyền hoa buồn
Pháo hồng rực rỡ
Trong ngày cưới vu quy
Con thuyền hoa thì xuôi dòng
Đưa người bước sang đời phú quý
Đời người bày chi cảnh phân ly
Tham sang phụ khó em theo người
Cuộc đời tiếc nhất và đáng ghét nhất
Là không được thấy cảnh em cười
Thầm gọi tên em trong giấc mộng
Một niềm ký ức khắc sâu trong lòng
Duyên trời lấy đi của chính anh
Một mối tình đẹp đứt dây tơ hồng
Để lại vùng trời một màu hoa tím
Mà người đời gọi là bằng lăng
Vì đời sang hèn sao mà dám mơ
Khi nhìn người đi cũng đành chăng
Giữa kiếp sống vô thường
Ôm trọn yêu thương là chưa đủ
Và thứ tình cảm không mang vật chất
Chỉ thuộc về những ngày những xưa cũ
Bao nhiêu chén sầu để ta quên đi
Chuyện tình buồn này phải quên đi
Thuyền hoa buồn phải cố quên đi
Kỉ niệm xuôi dòng nước cuốn trôi đi
Cứ nhắm mắt trôi qua ngày mới
Vượt qua tất cả đừng thở dài
Xin người ở phương xa thì cũng buồn
Đừng tiếc chuyện cũ thời trẻ dại
Và hãy an lòng mối dây tơ hồng
Em bước theo chồng đời xa hoa
Chỉ một mình ta ngồi hát khúc ca
Của chuyện tình buồn
Thuyền hoa buồn
Bao năm cứ ngỡ rằng được bên nhau
Mối duyên này sẽ trọn đời bền lâu
Nhưng mẹ cha em
Chỉ mong con mình giàu sang
Thiệp hồng trao mà tay không muốn nhận
Rồi phải bỏ đi niềm tin đã từng
Lũy tre xưa ngày còn đón đưa
Phai màu
Đóa hoa từng mang lời hứa
Giờ đã úa tàn
Ngậm ngùi lại đưa ai sang chốn xa
Oán tình đời này rồi
Có ai còn nhớ đến ta
Bước lên thuyền hoa người đi
Ánh dương dần phai
Xóa tan phận duyên bẽ bàng
Đành tặng riêng mình ta khúc ca
Thuyền hoa buồn
Thế nhân phải chăng
Luôn muốn ta khổ đau
Gặp nhau
Lại phải xa nhau thật mau
Gọi trời cao không thấu
Chỉ nghe tiếng mưa vỡ òa
Tiễn đưa người thương
Về bến bờ hạnh phúc
Đóa hoa từng mang lời hứa
Giờ đã úa tàn
Ngậm ngùi lại đưa ai sang chốn xa
Oán tình đời này rồi
Chẳng ai còn nhớ đến ta
Bước lên thuyền hoa người đi
Ánh dương dần phai
Xóa tan phận duyên bẽ bàng
Mộng uyên ương vẫn là giấc mơ
Chẳng thành