Thương cho tấm thân cơ hàn
Ngậm ngùi lặng nhìn con đò sang ngang
Mộng vàng nay hoá tro tàn
Khi trên xe hoa ai đón đưa nàng
Nhân duyên từ đây đứt đoạn
Để lại một mình thân gầy héo hon
Cuộc tình năm xưa chẳng còn
Nhưng sao em mãi giữ tấm lòng son
Hà cớ chi
Để ta phải xa cách rời
Thiên ý trêu ngươi
Cho ta phận duyên đôi lứa đôi nơi
Lời hẹn ước xưa
Giờ đây cũng sẽ hoá thừa
Mơ ước bên nhau
Đành thôi gửi trao người sau đón đưa
Giọt buồn vương trên màu mắt ai
Phía xa xăm có tiếng thở dài
Khắc sâu mối tình không phôi phai
Tiếc cho duyên phận mình ngang trái
Từng chiều cô liêu buồn hắt hiu
Lẻ loi chỉ tôi với cánh diều
Tháng năm cứ ngày chờ đêm trông
Nhưng sao chẳng chút hi vọng
Thuyền giờ sang sông bỏ lại bến xưa
Tiếng ai đang nấc sau ô cửa
Thả trôi nỗi niềm trong cơn mưa
Cánh hoa xưa giờ còn đâu nữa
Hẹn lại lương duyên ở kiếp sau
Sẽ tay nắm tay đến khi bạc đầu
Dẫu cho có ngàn vạn thương đau
Cũng không đành mất nhau
Bến đò này đợi ngóng trông
Đón đưa em đi theo chồng
Anh không thể phụ lòng này
Một lần nhỏ nhoi không đổi thay
Sầu này ta nên biết
Không để lạc mất nhau
Vơi sầu với tấm bi hài
Như ánh lửa vàng đốt tro thiên thai
Kiếp này không thân
Cũng không duyên cũng không phận
Vu quy nàng đón hạnh phúc
Chúc em bái đường thành thân
Khóc làm gì nữa cô ơi
Em sắp xa vùng làng quê
Bước chân tới thành thị
Em cùng tình nghĩa đàn phu thê
Yêu nhau khổ làm chi
Để giờ xa cách được biệt từ
Chỉ biết cuối đầu trách do bản thân
Không đọc thấu hiểu dòng tâm thư
Không nên gặp cũng đã gặp
Không nên thương cũng đã thương
Vì em đã không thương anh
Nên bây giờ phải xa lánh
Mong ngày đó quay lại đừng xảy ra
Đừng giữ cô chặt đến tới lúc này
Hãy để tâm hồn này thoát ra
Bao nhiêu niềm vui
Bây giờ trở thành niềm tin
Là vì do thân phận mình
Không giấu thật chỉ giấu kín
Nơi kia có ngờ nơi đây cứ chờ
Dẫu cho chẳng trọn vẹn bao nhiêu ý thơ
Mông lung đứt đoạn
Dây tơ vương bao giấc mơ
Ai đưa chuyến đò xuôi theo cánh cò
Đến nơi giàu sang nhung gấm hoa
Riêng tôi ở lại
Ôm thương nhớ hoài hình dung chẳng phai
Giọt buồn vương trên màu mắt ai
Phía xa xăm có tiếng thở dài
Khắc sâu mối tình không phôi phai
Tiếc cho duyên phận mình ngang trái
Từng chiều cô liêu buồn hắt hiu
Lẻ loi chỉ tôi với cánh diều
Tháng năm cứ ngày chờ đêm trông
Nhưng sao chẳng chút hi vọng
Thuyền giờ sang sông bỏ lại bến xưa
Tiếng ai đang nấc sau ô cửa
Thả trôi nỗi niềm trong cơn mưa
Cánh hoa xưa giờ còn đâu nữa
Hẹn lại lương duyên ở kiếp sau
Sẽ tay nắm tay đến khi bạc đầu
Dẫu cho có ngàn vạn thương đau
Cũng không đành mất nhau
Khoé mi ướt đẫm lệ nhoà
Ngày em rời xa quên mấy câu hò
Nghiêng nghiêng con nước xuôi dòng
Ở bên kia sông ai đang ngóng trông
Quên bao câu hứa câu thề
Giờ đây mỗi anh đau đớn ê chề
Thanh xuân như áng mây trời
Vậy nên chẳng ai muốn đợi
Thuyền giờ sang sông bỏ lại bến xưa
Tiếng ai đang nấc sau ô cửa
Thả trôi nỗi niềm trong cơn mưa
Cánh hoa xưa giờ còn đâu nữa
Hẹn lại lương duyên ở kiếp sau
Sẽ tay nắm tay đến khi bạc đầu
Dẫu cho có ngàn vạn thương đau
Cũng không đành mất nhau
Trách do phận duyên hay do ý trời
Đẩy đôi tình nhân phải xa cách rời
Cớ sao phải xui chi
Để đôi lứa đôi nơi
Lấy men rượu cay để vơi nỗi lòng
Ở nơi thành đô giàu sang má hồng
Chúc cho đời cô mãi được như ý
Với những gì cô mong