Ngược thời gian trở về quá khứ
Phút giây chạnh lòng
Bao nhiêu kỷ niệm
Bao nhiêu ân tình
Chỉ còn lại con số không
Ai thương ai rồi và ai quên nhau rồi
Trong suốt cuộc đời
Tương lai trả lời thôi
Một mùa xuân
Năm nào hai đứa ngắm hoa đào rơi
Lo cho số phận lo cho duyên mình
Sẽ thành một kiếp hoa
Sớm nở tối tàn
Đời ai không một lần
Quen biết rồi thương
Yêu nhau rồi lại xa
Thôi thế là thôi
Là thế đó dĩ vãng là thơ
Đem thơ về ghép nhạc
Thành khúc tình ca
Thôi thế là thôi là thế rồi
Hiện tại ước mơ nhiều
Cuộc đời rồi đây
Biết bao giờ mới được yêu
Ngày biệt ly
Chúng mình chưa nói hết câu tạ từ
Năm năm cách biệt
Năm năm mong chờ
Héo mòn tình nghĩa xưa
Nhắc đến thấy buồn
Tình kia ngăn đôi đường
Nhật ký đời tôi
Ghi thêm một lần thương
Thôi thế là thôi
Là thế đó dĩ vãng là thơ
Đem thơ về ghép nhạc
Thành khúc tình ca
Thôi thế là thôi là thế rồi
Hiện tại ước mơ nhiều
Cuộc đời rồi đây
Biết bao giờ mới được yêu
Ngày biệt ly
Chúng mình chưa nói hết câu tạ từ
Năm năm cách biệt
Năm năm mong chờ
Héo mòn tình nghĩa xưa
Nhắc đến thấy buồn
Tình kia ngăn đôi đường
Nhật ký đời tôi
Ghi thêm một lần thương
Đưa em đi chơi qua phố lang thang
Tình cờ mưa rơi từng giọt mưa thôi
Ôi cơn mưa ngâu lấp lánh đêm màu
Từng giọt rơi mau ngập tràn đêm thâu
Từng giọt từng giọt
Mưa rơi tới muôn trùng
Để lại bàng hoàng một cõi vô cùng
Ôi cơn mưa ngâu ướt đẫm cuồng si
Nhìn nàng ngọt ngào thân xác bờ mi
Mưa qua trên vai giọt ngắn giọt dài
Rồi làm tóc rối cỏ dại thân tôi
Tôi yêu em nên đâu dám vô tình
Để hạt mưa hoen ngọc ngà thân em
Khi xưa đưa em qua phố ướt dầm
Cuộc tình trống vắng giờ là hư không
Em xưa hay quên nên đã theo chồng
Bỏ lại cuối phố một chàng lông ngông
Từng giọt từng giọt mưa rơi tái tê hồn
Là giọt lệ buồn
Nhỏ xuống thiên đường
Ta mang u mê đi giữa trần gian
Ta đi lang thang
Giữa chốn hồng hoang
Khi xưa mưa rơi ta nhớ em nhiều
Một thời ta yêu một thời ta yêu
Hôm nay mưa không thay áo cho người
Để tình hấp hối còn vị trên môi
Khi xưa đưa em qua phố ướt dầm
Cuộc tình trống vắng giờ là hư không
Em xưa hay quên nên đã theo chồng
Bỏ lại cuối phố một chàng lông ngông
Từng giọt từng giọt mưa rơi tái tê hồn
Là giọt lệ buồn
Nhỏ xuống thiên đường
Ta mang u mê đi giữa trần gian
Ta đi lang thang
Giữa chốn hồng hoang
Khi xưa mưa rơi ta nhớ em nhiều
Một thời ta yêu một thời ta yêu
Hôm nay mưa không thay áo cho người
Để tình hấp hối còn vị trên môi