Thành phố hôm nay vẫn vậy
Vẫn đông đúc như mọi khi
Vẫn đều đặn bao người nắm tay
Và một kẻ hoài mong mỏi vì
Những kỉ niệm về ngày cũ
Ngày ánh trăng tàn theo tiết thu
Sao vẫn tiếc
Dù đã biết chỉ là câu cửa miệng
Không tiếng dù
Còn nhớ như in từng lời anh nói
Từng nụ cười mà em trao
Mình sẽ cố gắng mặc kệ đánh đổi
Chỉ cần mình được bên nhau
Nhưng có lẽ thời gian tàn nhẫn
Chẳng cho ai chờ được mãi
Để rồi đôi lúc ta đều đã tơ tưởng
Về hạnh phúc trên đường dài
Anh vốn không phải người
Muốn mong chờ vào tương lai
Nhưng vì em mà anh từng đã
Trở thành gã khờ đáng thương hại
Uhm, anh không trách em
Mà tự trách anh
Đã quá đắm mình vào mộng tưởng
Cay đắng nhận ra dù ta động lòng
Nhưng bởi ý trời là không thương
Dẫu rằng đổ lỗi cho mưa
Đã che đi nắng là ngớ ngẩn
Anh biết
Nhưng sông dài vẫn trôi
Mặc bến có khác gì đâu lời tạm biệt
Có lẽ lý do là không cần thiết
Khi con đường mình đi chỉ đến đây
Có lẽ bao năm chỉ là ảo vọng
Chứ mình không yêu nhiều đến vậy
Xa mặt cách lòng
Cũng chỉ là một cách nói
Đã đến lúc đành buông tay
Khóc chi người
Vì anh biết
Nào ai muốn mai sau chia ly đôi đường
Tình yêu đến
Chợt bỏ đi
Mấy ai vui với nhau muôn đời
Chắc khi nào tìm duyên mới
Thì em sẽ mau quên đi bao ân tình
Và anh chúc người mới quen
Sẽ bên em yêu em thật lòng
Thì thôi em đừng mong nhớ
Đừng thương tiếc chi thêm đau lòng
Tình chúng ta đã phôi pha
Em và anh mỗi người một nơi
Ngồi nơi đây, mình đơn côi
Vầng trăng khóc, sao rơi sông dài
Tiếc cho tôi, tiếc cho người
Và cho bao yêu thương đã trao
Gió đông buồn
Chắc là
Anh vẫn đang tự lừa dối bản thân
Vì nỗi lòng này dù không thành tiếng
Nhưng tim vẫn thấy ngập ngừng
Em à
Đôi khi anh chỉ ước rằng
Ngày đó mình đừng thấy nhau
Để rồi từng nhịp vội lỡ
Đôi mình vội mơ đến khi bạc mái đầu
Từng ngày rồi lại từng ngày
Anh đã nghĩ bấy nhiêu là đủ
Ngỡ có thể ngăn
Từng con sóng đánh vỡ
Ánh trăng chắn gió đời mịt mù
Nhưng anh phải đi
Đó là sự thật
Khi sự thay đổi mãi vô tâm
Chấp nhận mọi điều một cách yếu đuối
Rồi muộn màng nghe sai lầm
Ừ thì anh biết cuộc sống này
Nào phải chuyện cổ tích tình yêu đâu
Đâu phải cứ muốn là được
Khi chữ buồn phía trước
Vốn dĩ bao nhiêu lâu
Dù cho phía sau
Ta là những hồi ức hoàn mỹ
Nhưng mỏng manh
Thì chưa dứt câu
Chớp mắt nhìn lại
Vẫn là tình đẹp thì không thành
Hãy cứ mạnh mẽ lên đi em
Vì lời chia tay ai đoán được
Rồi em sẽ có được niềm vui
Em đáng phải có
Như ngày đầu mình bên nhau
Cứ để mặc anh là người có lỗi
Là người phải nhìn về phía trước
Là người sẽ phải mãi dõi theo từng bước
Người anh từng yêu như ngày đầu
Là người mà giờ giữa phố mỉm cười
Thấy em hạnh phúc từ phía sau
Thì thôi em đừng mong nhớ
Đừng thương tiếc chi thêm đau lòng
Tình chúng ta đã phôi pha
Em và anh, mỗi người một nơi
Ngày mai sau, dù gặp nhau
Thì xin hãy cho nhau một lời
Để không quên, những êm đềm
Mà tình yêu khi xưa đã trao
Giấc mơ đầu
Thì thôi em đừng mong nhớ
Đừng thương tiếc chi thêm đau lòng
Tình chúng ta đã phôi pha
Em và anh, mỗi người một nơi
Ngày mai sau, dù gặp nhau
Thì xin hãy cho nhau một lời
Để không quên, những êm đềm
Mà tình yêu khi xưa đã trao
Giấc mơ đầu