Tung tăng trên đồi thông rong chơi
Trời tối lấy mây làm gối
Lá cây làm giường
Ta chưa mơ về bầy con thơ
Vì em muốn thảnh thơi
Để thấy anh làm nương
Tuy anh không nhà lầu xe hơi
Em nói em không đòi hỏi đâu
Em bình thường
Chiều Đơn Dương chẳng nghĩ ngợi
Đèn xe ta gọi mờ trong màn sương
Anh không có đủ điều kiện
Theo số đông
Ở ngoài chỉ quần jean, áo phông
Lùn người đi dép tổ ong
Nhiều khi muốn nói
Mà chẳng biết mở lòng
Em người đẹp tính nết na
Hay cười môi xinh phết hoa
Tơ hồng lỡ siết lấy ta
Chẳng sợ má la vẫn quyết gọi chồng
Ta đơn giản nhưng mà quá can đảm
Bỏ phố lên bản sống đời thanh đạm
Có chi sự tranh giành nhanh tạm
Trong rừng xanh thẳm, bướm lượn quanh
Đậu trên ngọn bạch đàn
Có chú chim vàng anh
Trong thật thanh thản
Vì chọn sống chill
Thì chẳng cần theo chúng bạn
Đồng vợ đồng chồng
Tát biển Đông cũng cạn
Anh không nghĩ họ nói
Ta lười hay nhát gan
Chỉ sợ phải rối ren bị trói buộc
Với những điều khoản
Không cần đầy chỉ cần đủ
Làm ban ngày đêm thì ngủ
Rừng chưa dày ta còn phủ
Cuộc đời này ta làm chủ
Cứ như vậy hè hội đến
Em ném Pao, anh Tù Lu
Giấc mơ về cội nguồn luôn xuyến xao
Vì đời là phù du
Tung tăng trên đồi thông rong chơi
Trời tối lấy mây làm gối
Lá cây làm giường
Ta chưa mơ về bầy con thơ
Vì em muốn thảnh thơi
Để thấy anh làm nương
Tuy anh không nhà lầu xe hơi
Em nói em không đòi hỏi đâu
Em bình thường
Chiều Đơn Dương chẳng nghĩ ngợi
Đèn xe ta gọi mờ trong màn sương
Em có nghe
Âm thanh núi rừng
Em có nghe
Hương thơm mây ngàn
Và em có nghe
Có những áp lực khiến ta
Lọt vào guồng quay công việc
Mất đi cân bằng
Với biết bao lần
Cuồng say trong tiệc
Đôi khi ta cần
Một vòng tay thân thiện
Mới hiểu đồng tiền nằm ở đâu
Khi muốn mở đầu câu chuyện
Họ lấy tri thức
Như mức phân cao hay thấp
Với anh thước đo
Chỉ bằng ánh nhìn
Ta trao qua mắt
Với bao thứ tài sản ngắn hạn
Hôm qua còn hôm nay mất
Thì ai là người ở lại bên ta
Lúc khó khăn nhất
Chẳng phải xây dựng mà là phục hồi
Xã hội trao đổi không ăn lời
Anh tin vào quy luật bù trừ
Nên chọn có em đợi sau căn chòi
Anh không thể tính khoảng cách
Nhưng biết tạo khoảng lặng
Để ngắm chân trời
Được tung tăng trên từng mảnh đất
Là quyền tự do của con người
Tung tăng trên đồi thông rong chơi
Trời tối lấy mây làm gối
Lá cây làm giường
Ta chưa mơ về bầy con thơ
Vì em muốn thảnh thơi
Để thấy anh làm nương
Tuy anh không nhà lầu xe hơi
Em nói em không đòi hỏi đâu
Em bình thường
Chiều Đơn Dương chẳng nghĩ ngợi
Đèn xe ta gọi mờ trong màn sương