Gió đưa từng cơn lạnh hơn
Chốn khuê phòng cô đơn
Ánh nến tàn sao còn trông ngóng ai
Chỉ cần một lần nghe thấy
Tiếng bước chân về sau cơn mưa
Thương nhớ hoài duyên kiếp đã tàn phai
Phải chăng đây chỉ là cơn mơ
Nói đi đây chỉ là dối trá
Nhành lan trắng
Phai dấu chân ai về cát bụi
Tiếng khóc vang bên đàn ai mang
Mối lương duyên sao giờ trái ngang
Mù u xưa chưa chín sao người vội đi
Đôi tay này bé đâu thể đưa ra
Để nắm lấy tay em
Bầu trời giông bão ai có còn nhớ
Đắm chìm vào tháng ngày say men
Thương về em rồi nhớ thật nhiều
Để tự dằn vặt trong ký ức
Phải chăng cay đắng
Ta đã nếm quá nhiều
Nên cố làm sao cũng phí sức
Ở đó sao kể anh nghe
Có còn đau đớn gì không em
Có còn dậy sớm chịu nắng dầm mưa
Bao lần phải bước về trong đêm
Có còn phải nhìn sắc mặt kẻ khác
Quá nhiều mất mát phải không em
Chịu nhiều vất vả rồi mất tất cả
Chắc chẳng còn gì để mong thêm
Như hoa rơi bên hiên
Đang mong chờ ai về đây
Ta cố quên nhưng sao lại chẳng thể
Quên được đôi bàn tay
Em ở đâu để anh chờ mong sớm hôm
Thương hoa kia vì ai mà mau tàn phai
Ta nơi đây mà sao lặng im
Vì ai vì ai
Nghe bên tai cơn gió qua
Ngỡ như là em quay về
Gió đưa từng cơn lạnh hơn
Chốn khuê phòng cô đơn
Ánh nến tàn sao còn trông ngóng ai
Chỉ cần một lần nghe thấy
Tiếng bước chân về sau cơn mưa
Thương nhớ duyên kiếp tàn phai
Phải chăng đây chỉ là cơn mơ
Nói đi đây chỉ là dối trá
Nhành lan trắng
Phai dấu chân ai về cát bụi
Tiếng khóc vang bên đàn ai mang
Mối lương duyên sao giờ trái ngang
Mù u xưa chưa chín sao người vội đi
Nỗi đau treo ngang trời theo mưa
Đóa hoa rơi bên thềm héo úa
Còn mình ta với mây
Cạn từng chén rượu nồng cay
Cố say nhưng sao tình không say
Níu đôi tay chỉ còn gió bay
Tìm đâu thấy bóng hình người ơi