Mưa trong chiều nắng tắt
Cơn gió nhẹ hiu hắt
Hoà tiếng khóc ai vỡ oà
Miên man hoài nỗi nhớ
Bên kia còn mang chớ
Khúc hát vấn vương dòng sông
Thế nhân gieo
Hồng nhan một kiếp phiêu du
Hẹn dương gian cho kiếp tái sinh
Ta lại tương phùng
Xóa tan thương
Hồ điệp chắp cánh uyên ương
Ước hẹn trăm năm
Mong đôi ta có nhau
Thấm duyên ngàn sau
Lặng nhìn cơn gió ấy tìm về
Bao luyến lưu ấy từng kề
Một đoá Lưu Ly vấn vương câu thề
Giọt lệ ai rớt có muộn màng
Khi đoá hoa đã lụi tàn
Thoáng trăm năm tình vương chữ thương
Sầu nặng mang
Lời câu ca ta đã gieo trong tim
Dù nhân gian bao đau thương dâng thêm
Thì đứng đây vẫn còn có ta
Nơi này mong người
Còn không ai câu trăm năm ngày xưa
Cầu nhân duyên bắt khi tan hạt mưa
Cùng cố nhân sẽ trùng phùng
Mối duyên ước hẹn trăm năm
Thế nhân gieo
Hồng nhan một kiếp phiêu du
Hẹn dương gian cho kiếp tái sinh
Ta lại tương phùng
Xóa tan thương
Hồ điệp chắp cánh uyên ương
Ước hẹn trăm năm
Mong đôi ta có nhau
Thấm duyên ngàn sau
Lặng nhìn cơn gió ấy tìm về
Bao luyến lưu ấy từng kề
Một đoá Lưu Ly vấn vương câu thề
Giọt lệ ai rớt có muộn màng
Khi đoá hoa đã lụi tàn
Thoáng trăm năm tình vương chữ thương
Sầu nặng mang
Lặng nhìn cơn gió ấy tìm về
Bao luyến lưu ấy từng kề
Một đoá Lưu Ly vấn vương câu thề
Giọt lệ ai rớt có muộn màng
Khi đoá hoa đã lụi tàn
Thoáng trăm năm tình vương chữ thương
Sầu nặng mang
Người về bên ấy vui không
Góc trời ai xé tơ lòng
Còn gì đâu nữa diêu bông
Thuyền vẫn tìm về người biết không
Xang xề xê cống liêu phang
Khúc tình ta viết cho nàng
Đoạn đành tâm nỡ sang trang
Giờ còn đâu phân riêng lỡ làng