Chiếc lá úa rụng rơi ngoài sân tả tơi
Mây nhẹ đưa ánh trăng
Như thêm âu sầu
Còn tôi một mình uống say
Vì ai vội vàng đổi thay
Đắng cay này chẳng có ai giãi bày
Bước cứ bước bàn chân lê thê về đâu
Đêm tàn canh lối đi như đang lu mờ
À thì ra lệ tràn khóe mi
Làm hoen mờ đôi mắt cay
Quá cô độc lạc lõng nơi đông người
Chẳng thể trách em nói hai lời
Chẳng thể trách ông trời
Trách do anh chẳng như là em đã mơ
Từ nay sẽ quên hết ân tình
Sẽ quên hết duyên mình
Để em sẽ
Chẳng phải bận tâm về anh nơi này
Bước cứ bước bàn chân lê thê về đâu
Đêm tàn canh lối đi như đang lu mờ
À thì ra lệ tràn khóe mi
Làm hoen mờ đôi mắt cay
Quá cô độc lạc lõng nơi đông người
Chẳng thể trách em nói hai lời
Chẳng thể trách ông trời
Trách do anh chẳng như là em đã mơ
Từ nay sẽ quên hết ân tình
Sẽ quên hết duyên mình
Để em sẽ
Chẳng phải bận tâm về anh nơi này
Chẳng thể trách em nói hai lời
Chẳng thể trách ông trời
Trách do anh chẳng như là em đã mơ
Từ nay sẽ quên hết ân tình
Sẽ quên hết duyên mình
Để em sẽ
Chẳng phải bận tâm về anh nơi này
Để em sẽ
Chẳng phải bận tâm về anh nơi này