Nếu anh là áng mây ngàn
Em xin là cơn gió thoảng
Quấn quýt nghìn năm theo chàng
Mặc cho thế nhân không màng
Vứt hết thị phi một đời
Trăm năm một mảnh sương hoa
Giọt nước mắt nào rơi xuống
Tựa hồ như cánh hoa phượng
Muốn không còn nhớ thương người
Muốn không còn đau đớn nhớ
Muốn không còn nỗi u buồn
Thời gian chẳng thể quay đầu
Bước chân lặng lẽ vô hồn
Bước đi mà sao không thể
Hận lòng ta không thể nỡ
Buông tay một mối nợ duyên
Một bình rượu trắng một nỗi đớn đau
Tháng năm vội vã
Tan biến theo màn mưa
Một bận xuân thu lầm lỡ
Đóa hoa ấy không còn đây
Biết bao lần nhớ người
Ngắm hoa lệ rơi
Muốn không còn nhớ thương người
Muốn không còn đau đớn nhớ
Muốn không còn nỗi u buồn
Thời gian chẳng thể quay đầu
Bước chân lặng lẽ vô hồn
Bước đi mà sao không thể
Hận lòng ta không thể nỡ
Buông tay một mối nợ duyên
Một bình rượu trắng một nỗi đớn đau
Tháng năm vội vã
Tan biến theo màn mưa
Một bận xuân thu lầm lỡ
Đóa hoa ấy không còn đây
Biết bao lần nhớ người
Ngắm hoa lệ rơi
Mượn rừng hoa thay ta chôn cất
Mối duyên cùng người
Nhưng ai đâu ngờ được
Ta vẫn đau lòng
Không thể từ bỏ đoạn nhân duyên
Cũng không thể quên
Chỉ biết ôm vào lòng
Một nỗi tương tư
Một bình rượu trắng một nỗi đớn đau
Biết bao hồi ức
Say để quên một người
Phượng hoàng theo gió
Chờ mong mãi một cánh sương hoa rơi
Nhấp ly rượu uống cạn
Để say một đời