Ta đợi cơn gió đến mang đi niềm đau
Nhưng mà cơn gió
Chẳng xua tan sầu hận
Mà an ủi với một lời
Ta nói Hàn Sơn
Ta cùng mang ngươi đến trời mây
Từng ngao du Hàn Sơn bấy lâu
Gió lướt nhành hoa
Vì quanh năm hơi lạnh bên ta
Nên cạn mấy chung
Quạnh hiu thưởng rượu mấy khi
Làm cho ướt trường sam này
Trên đường đi
Khói bên núi xanh dập dờn
Cả khung trời bao bông tuyết rơi
Mà trắng xóa mờ mịt
Lão nhân đầu bạc
Cùng nhi tử hạ sơn
Nhìn tiên nữ múa thảnh thơi
Giờ xa cách Hàn Sơn rồi
Phương trời xa xôi
Lúc nao sẽ quay trở về
Ta đợi cơn gió đến mang đi niềm đau
Nhưng mà cơn gió
Chẳng xua tan sầu hận
Mà an ủi với một lời
Ta nói Hàn Sơn
Ta cùng mang ngươi đến trời mây
Ta vội mong ước hóa ra một tảng băng
Mong hàn băng hóa đá
Bao nhiêu lệ rơi
Mà an ủi với một lời
Ta nói Hàn Sơn
Ta cùng mang ngươi đến trời mây
Rượu tương tư vài chung
Cũng không bỏ lỡ cảnh đẹp
Tiên y bên dây đàn buông lơi
Tao nhã dưới trăng
Người xem tuyết phủ chốn đây
Người xem phía trước là sông
Sao người đi đến như giấc mộng kia
Ta đợi cơn gió đến mang đi niềm đau
Nhưng mà cơn gió
Chẳng xua tan sầu hận
Mà an ủi với một lời
Ta nói Hàn Sơn
Ta cùng mang ngươi đến trời mây
Ta vội mong ước hóa ra một tảng băng
Mong hàn băng hóa đá
Bao nhiêu lệ rơi
Mà an ủi với một lời
Ta nói Hàn Sơn
Ta cùng mang ngươi đến trời mây
Ta vội mong ước hóa ra một tảng băng
Mong hàn băng hóa đá
Bao nhiêu lệ rơi
Mà an ủi với một lời
Ta nói Hàn Sơn
Ta cùng mang ngươi đến trời mây
Ta vội mong ước hóa ra một tảng băng
Mong hàn băng hóa đá
Bao nhiêu lệ rơi
Mà an ủi với một lời
Ta nói Hàn Sơn
Ta cùng mang ngươi đến trời mây