Có đáng vậy không
Cớ sao lại òa lên khóc
Đã đến lúc rời xa
Yên vui bên ai là chuyện anh ta
Họ đem ánh mắt điêu ngoa
Rồi đã nhẫn tâm
Gạt trái tim thật thà
Em mang lòng vị tha
Vẫn buông xuôi theo
Vui buồn của anh ta
Họ chỉ xem em là hoa
Khi em còn là cô gái
Đánh mất xuân thì
Em ví như cỏ ven đường
Nằm giữa không gian mù sương
Em chịu nhiều bi thương
Không sắc không hương
Sao nhận được yêu thương
Giờ nín đi em được không
Cần gì phải khóc
Đau đớn xót xa là chuyện hôm qua
Rồi mai khi bình minh
Thức giấc trong yên bình
Phung phí xuân thì
Đừng nặng lòng vô lý
Đừng lãng phí thanh xuân
Vì người không xứng đáng
Có nên trân trọng
Người làm em khóc như vậy
Cố chấp chỉ làm đau thêm đau
Họ đem ánh mắt điêu ngoa
Rồi đã nhẫn tâm
Gạt trái tim thật thà
Em mang lòng vị tha
Vẫn buông xuôi theo
Vui buồn của anh ta
Họ chỉ xem em là hoa
Khi em còn là cô gái
Đánh mất xuân thì
Em ví như cỏ ven đường
Nằm giữa không gian mù sương
Em chịu nhiều bi thương
Không sắc không hương
Sao nhận được yêu thương
Giờ nín đi em được không
Cần gì phải khóc
Đau đớn xót xa là chuyện hôm qua
Rồi mai khi bình minh
Thức giấc trong yên bình
Phung phí xuân thì
Đừng nặng lòng vô lý
Họ chỉ xem em là hoa
Khi em còn là cô gái
Đánh mất xuân thì
Em ví như cỏ ven đường
Nằm giữa không gian mù sương
Em chịu nhiều bi thương
Không sắc không hương
Đâu nhận được yêu thương
Giờ nín đi em được không
Cần gì phải khóc
Đau đớn xót xa là chuyện hôm qua
Rồi mai khi bình minh
Thức giấc trong yên bình
Phung phí xuân thì
Đừng nặng lòng vô lý
Phung phí xuân thì
Đừng nặng lòng vô lý