Mồi ngon chén chú chén anh
Chung bàn hàn huyên
Tài anh ngắt tiếng thất thanh
Chân đạp địa thiên
Ngạo danh một vùng trời
Tựa đầu thiền môn
Ngao du khắp chốn
Lắng tai nhìn đời động lòng nhân gian
Thân tâm tiêu tán
Cán cân tiền vàng vạn ngàn đau thương
Chân đi vô hướng
Ánh dương chiếu đường gạt lời phô trương
Sự vật vô thường
Tiền tài che mắt ta
Tìm lối thoát ra điều thực hư
Điều mình lỡ nói ra ở quá khứ
Như lời mật thư
Tự do nơi chúng ta
Là thứ tự do trong giam giữ
Ai cũng muốn về nhất
Thì ai là tam tứ
Kẻ lưu manh
Tìm dã nhân mà làm thân
Tiền danh là thứ mắc gai vùng bàn chân
Bình minh hoàng hôn thở than lúc tan tầm
Hổ lên rừng xanh
Thì mới có gan gầm
Ngạo danh một vùng trời
Tựa đầu thiền môn
Ngao du khắp chốn
Lắng tai nhìn đời động lòng nhân gian
Thân tâm tiêu tán
Cán cân tiền vàng vạn ngàn đau thương
Chân đi vô hướng
Ánh dương chiếu đường gạt lời phô trương
Sự vật vô thường
Nam nhi ra ngoài kia kết giao
Sống không sai ngước cao đầu
Năm hai mươi dọc ngang tứ phương
Đem máu gân ra thương lượng
Nóng tâm can bằng hai mét thương
Sắc hơn dao trên ấn đường
Cõi nhân gian lạnh hơi thấu xương
Xếp vế vai bằng ngân lượng
Sống hết kiếp này
Kiếp sau ta cũng như đóa hoa nhanh tàn
Tao không khan hầu, mấp môi
Nghiến răng với lũ ngu nông cạn
Mắt đưa theo màu ánh trăng
Thâm tâm chết lắng đi hai lần
Danh ca mang bộ não điên
Và con tim đá quen chai sần
Ngạo danh một vùng trời
Tựa đầu thiền môn
Ngao du khắp chốn
Lắng tai nhìn đời động lòng nhân gian
Thân tâm tiêu tán
Cán cân tiền vàng vạn ngàn đau thương
Chân đi vô hướng
Ánh dương chiếu đường gạt lời phô trương
Sự vật vô thường