Tôi kể người nghe, đời những thằng tù . là chuyện không ai muốn.
Lúc tuổi còn thơ, tôi ước làm đại gia . nhưng lớn lại làm đại ca.
Thưở bé, cùng ông anh xuống phố, thấy lũ lưu manh, đi trên con lếch - xù (Lexus)
tay chân xăm trổ, vàng đeo lúng lắc, ôi trông thật là oai.
đến tuổi 18, cầm đầu hơn chục thằng. tưởng rằng mình là ông tướng.
Cái tuổi trẻ trâu, tôi có hiểu gì đâu , nên lún dần vào vực sâu.
Cầm cố, đòi nợ, đâm chém mướn, năm tháng trôi qua,
Khi tôi 34 tuổi, tiếng tăm lẫy lừng, đàn em trăm đứa tôi tưởng mình là vua.
Nhưng ai đâu ngờ, một hôm thằng Tuấn Vuông va chạm trên phố.
Tôi huy động hết, anh em và súng dao sẵn sàng lên đường.
Ai nào biết cho ai, cuộc chiến hôm nay là ngã rẽ đời tôi.
Bao nhiêu lợi danh cũng vùi chôn từ đây, vùi chôn từ đây.
Cúi mặt trước toà, một trăm năm chục thằng nhìn nhau . rơi nước mắt.
Giết người cho vay, cầm cố đòi nợ thuê, ông quan toà . liệt kê.
Cuộc sống giờ đây sau song sắt, mới thấy ăn năn, cũng đã quá muộn màng.
Tháng năm huy hoàng, giờ còn đâu nữa, sau bước tường trại giam.