Phan Văn Hưng phỏng thơ Trần Trung Đạo - 2003
Video clips courtesy of "Accuracy In Media".
www.superbusybug.com
Viên kẹo tròn này để dành cho Mẹ,
Viên kẹo vuông này để lại cho Ba,
Viên kẹo nhỏ này để dành cho Chị,
Viên kẹo lớn này để lại cho Em,
Còn viên kẹo thật to này, là phần Bé đấy.
Bên bờ biển ở Pa-la-wan, có một bé gái lên sáu lên năm.
Em ngồi đếm từng viên sỏi nhỏ,
Nói chuyện một mình như với xa xăm,
"Em đến từ Việt Nam", câu trả lời duy nhất.
Hai tiếng đơn sơ mà nhiều người quên mất,
Chỉ hai tiếng này em nhớ trong lòng,
Còn bao câu khác em chỉ về mẻnh mông,
Mẹ em đâu? Ngủ ngoài biển cả,
Em em đâu? Sóng cuốn đi mất rồi,
Chị em đâu? Nghe chị thét trên mui,
Ba em đâu? Em lắc đầu không nói.
Chiếc ghe nhỏ vớt vào đây mấy bữa,
Trên ghe sót lại chỉ dăm ba người,
Lạ lùng thay một em bé mồ côi,
Đã sống sót sau sáu tuần trên khơi,
Họ kể lại em từ đâu không biết,
Cha mẹ em đã chết đói trên tầu,
Chị của em hải tặc bắt đi đâu,
Còn em trai sóng đã cuốn trôi mau
Kẻ sống sót sau sáu tuần nổi trôi,
Cắt thit da lấy máu thấm đôi môi,
Máu Việt Nam ôi linh diệu vô cùng,
Nuôi sống em, em bé Việt đơn côi ...
Viên kẹo tròn này để dành cho Mẹ,
Viên kẹo vuông này để lại cho Ba,
Viên kẹo nhỏ này để dành cho Chị,
Viên kẹo lớn này để lại cho Em,
Còn viên kẹo thật to này, là phần Bé đấy.
Suốt tuần nay em bé vẫn ngồi đây,
Một mình trông nhìn ra biển xa vời,
Như thưở em chờ Mẹ đi chợ về,
Em thì thầm những câu nói vẩn vơ,
Em cuối đầu nhưng không ai vuốt tóc,
Biển ngậm ngùi mang thưong nhớ ra đi.
Mai này ai có hỏi bé yêu chi?
Em sẽ nói là em yêu biển!
Nơi cha chết không tiếng kèn đưa tiễn,
Nơi chị rên nghe buốt cả thịt da,
Mẹ chẳng về du đêm tối đi qua,
Và em trai ở lại với sóng vỗ!
Nhưng bé hỡi rồi mai sau bé lớn,
Không bao giờ sẽ quên máu Việt Nam,
Giọt máu linh thiêng đã nuôi bé sống,
Máu thương yêy vẫng chẩy từ ngàn năm ....