Khi tôi còn niên thiếu
Người xung quanh bảo tôi không được rơi lệ
Rồi sau khi tôi lớn lên
Lại nhìn gương nói mình không được hối hận
Cứ thế tôi ở trong một vòng luẩn quẩn
Lòng tôi giữa đường số mệnh mãi luân hồi
Hết ngày tới vẫn phải đeo theo tấm mặt nạ vào tận trong giấc ngủ
Lòng tôi mệt mỏi lắm rồi
Rõ ràng đến lúc cần rơi lệ
Mà lại quên cách khóc mất rồi
Rõ ràng đến lúc cần hối hận
Mà lại quên hối hận thế nào
Sức ép vô hình làm tôi mệt mỏi quá rồi
(Tôi) bắt đầu tháo dần lớp vỏ bọc phòng vệ
Từ từ hối hận, từ từ rơi lệ
Đàn ông hãy khóc đi khóc đi khóc đi, chẳng là tội
Ai dù mạnh mẽ đến đâu cũng có quyền mệt mỏi
Nếu đằng sau nụ cười là cõi lòng tan nát
Làm người cần gì phải khổ sở như vậy?
Đàn ông hãy khóc đi khóc đi khóc đi, chẳng tội tình
Nếm thử vị nước mắt đã lâu không thấy
Cho dù trời mưa cũng là một loại cảnh đẹp
Không bằng nắm chắc ngay cơ hội này
Khóc to một hồi