Ngôi nhà của em Nguyễn Văn Hào nằm ven cánh đồng, rầu rĩ, xác xơ sau một ngày đón hung tin về em. Bà Ngụy Thị Hợi, mẹ Hào khóc nấc lên gọi tên con từng hồi: “Cứ tưởng con còn thở để gặp mẹ một lần mà không được, con ơi…”.