Nửa đời hương phấn - Thanh Nga; Thành được (cải lương trước 1975)
ấn đăng kí để theo dõi video mới nhất nhé https://www.youtube.com/channel/UCATf...
Hương quen và yêu Tùng, một chàng trai mồ côi sống nhờ sự bảo trợ của người bác ruột. Khi hạnh phúc vừa chạm tay, Hương gặp phải sự cấm cản của anh trai Tùng cùng sự đeo bám của người tình cũ. Bố ruột Hương cũng xua đuổi, khinh rẻ khi biết cô từng làm kỹ nữ. Tuyệt vọng vì bị người thân xa lánh, Hương tìm đến nương nhờ cửa Phật. Tình cờ, Dịu, em gái Hương trở thành vợ của Tùng. Sau khi biết được những ẩn ức của Hương, Tùng cùng vợ và mẹ đến chùa xin Hương hoàn tục. Hương một mực từ chối mọi lời khẩn cầu của người thân, quyết tìm quên Nửa đời hương phấn trong chiếc áo nâu sòng cùng những lời tụng niệm.
Sự thật của những tháng năm làm gái phong trần mà Hương giấu không cho gia đình biết bị bà chủ nợ nhẫn tâm nói toạt ra cho cha mẹ cô biết. Hương chết lặng người, tất cả những mưu toan tìm cuộc sống bình yên nơi quê nhà đổ vỡ. Cha Hương vừa thương con vừa giận dữ trước hành động làm điếm nhục gia phong của Hương:
Cha Hương (nghệ sĩ Minh Điển thủ diễn): Không có cha con gì hết! Người nói chuyện với tao, tuy là xác con… (ca Kim tiền Huế) The,… nhưng là hồn của con Hương. Trước kia mày là đứa con gái đàng hoàng, Nay mày lại đi làm bại hoại gia phong, lễ giáo nhà tao.
Tao cũng tin mày đi làm ăn chơn thật. Chớ tao đâu có dè mày đem tiết trinh đi bán cho người ta để nuôi mẹ cha. Trời ơi! đồ cái quân mất dạy. Đừng léo hánh về đây, để làm nhục tổ tông!
Hương ca: Con cúi đầu trăm lạy ba…
Cha Hương: Thôi, thôi, mày đừng có lạy lục mà chi. Cho tao thêm tổn thọ.
Hương ca: Xin ba nhìn nhận con là con The. Cho con ở lại, sớm hôm hầu cha mẹ…
Nỗi đau của Hương khiến cho Hai Cang nhận ra lỗi lầm, anh buộc lòng nói cho Tùng biết Hương giả vờ đóng vai trò phụ bạc Tùng là do yêu cầu của anh để cho Tùng chấp thuận đi cưới vợ theo lịnh của cha.
Tùng (choáng váng, khi gặp lại Hương): Em Hương, trong khi Tùng cưới vợ để trả thù Hương thì trái lại Hương đem cả tương lai, hạnh phúc mà dâng trọn cho…
(vọng cổ) Tùng… Thật còn gì cao cả cho bằng… Trời ơi, vậy mà bấy lâu nay Tùng nỡ nguyền rủa, nhẫn tâm khinh bỉ Hương. Nhưng Hương ơi, nguyền rủa và khinh bỉ là vì ta hiểu lầm nhau. Đớn đau chăng, khi ta hiểu lòng nhau thì Tùng đã lấy vợ xong rồi.
Hương nói: Thôi! Tùng hãy quên đi! Thương vợ cho gia đình được yên ấm, cho anh Hai được vui lòng… Hương cũng vui nữa.
Tùng: Không, Hương ơi, làm sao mà Tùng quên cho được. (nói với anh Hai C