(Intro: Phố bên sông ngày ấy ...còn trong tôi như cuốn phim âm bản của một thời yêu dấu.
Ở đó có mối tình đơn phương của cậu học trò sống bằng ảo tưởng, có bóng dáng của người thiếu nữ mang tên loài hoa trong mắt kẻ lãng du...
Dẫu đắng cay, ngot ngào, tất cả đều đã khoác một màu áo trắng thơ ngây, phụng thờ ngôi đền tình yêu ...linh thiêng và đầy mơ mộng...)
Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn cuộc đời cho tôi một người
Người bước vào đền trong tim ta im vắng
Chiều bước vào đền cho tim ta chút nắng
Rồi người cứ vô tình người đi
Rồi chiều cứ vô tình chiều qua
Rồi người cứ vô tình người xa
Rồi chiều cũng vô tình chiều quên
Giữ sao được người đi qua cuộc đời
Giữ sao được chiều đi qua mặt trời
Người cứ đi người mang theo bóng
Chiều cứ qua chiều mang theo nắng
Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn một chiều cho tôi một người
Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu
Giữ sao người đừng đi?
Giữ sao chiều đừng qua?
Giữ sao người đừng xa?
Giữ sao chiều đừng quên?