thuý thuý em...
ô kìa, anh linh, gặp anh em mừng quá à, em đang định đi tìm anh đó...
tìm anh hả, tìm anh làm chi nữa,,, em đi đâu mà anh tìm mãi vẫn ko có gặp vậy...
thì em nói với anh là em đi về quê,...
về quê hả....
ừ...
sao anh gửi thư về dưới quê, rồi quê ko có trả lời gì hết trơn hết trội vậy....
à,.. tại vì nhà em ở quê xa, có lẽ là thơ của anh chưa có tới, nhưng mà em nói với anh rồi, em về quê môt tuần là em lên hà, anh gửi thơ làm cái gì cho mắc công vậy....
lại biểu nè,,, tại vì nhớ em đó, nhớ quá nên gưi thơ cho đỡ nhớ thôi...
hư hư... thôi thì bây giờ em lên rồi nè, đừng có giận em nữa ông tướng ơi....
thuý à...
dạ,..
em biết hôn...
sao anh...
từ buổi vắng em đó, anh buồn đêm ko ngủ được, ăn hỏng biết ngon nữa...
nhớ đớn nhớ đau nhớ xàu nhớ héo, nhớ dại ...nhớ khờ...
viết một tuần hai thơ.....
anh cứ mãi trông chờ.....
chờ em hồi âm cho anh biết....
em ở nơi đâu... có nhớ gì đến anh không....
giã từ xư nay, hai đứa mình bên nhau....
tình bạn học chung có gì... mà đổi thay....
nhưng hôm nay..... ah cứ vẫn vơ linh cảm báo như có điều ngang trái....
anh xét lại lòng mình... rõ ràng không chỉ là tình bạn ko thôi...
anh linh.. anh nói gì khó nghe, em với anh có khác gì, mà anh nói sao nghe khó hiểu...
sao hỏng hiểu....
mấy bữa vắng em, mà anh thấy lòng mình ngẩn ngơ....
anh linh, anh nói gì vậy...
anh đếm thời gian qua ngón tay, buồn lên mắt đầy, hỏi lòng bao đắng cay, bạn cũ, có đứa ra đi buồn thiên thu, đứa giàu sang bỏ bạn nhiều điều khác phơi bày thế nhân...
chưa có lần trao câu nói yêu, thường quen tiếng gọi, đậm đà trên nét môi, ngày cưới, phác áo vu quy là chia ly, chẳng nỡ chi dối gạt, rồi từ đó... không còn đối mặt.....
thuý ơi, từ khi buổi vắng em anh mới xét lại lòng mình thấy rõ đời anh mà thiếu em thì không còn sinh thú nữa, cứ mộng, cứ... mơ, cứ thầm, cứ đợi ôm ấp nỗi đau ru hồn vào trong giâc ngủ, khi chợt tỉnh ra mới biết vị ngọt tình yêu, thầm tiếc nuổi buổi chia tay, hai đứa chung vai, cùng nhau sánh bước, ánh mắt ven mi cầm tay đưa tiễn.... giữa màu phượng nở.... tiếng ve sầu.....