Gió sương đêm chiều thu
Người còn nhớ hay quên ta rồi
Người về nơi phồn hoa nơi chốn xa
Nơi nhung gấm lụa là
Ta xót thương thân bọt bèo
Người tiếc thương ta hay buồn
Khi sống chung kiếp phận nghèo
Nên dây tơ hồng ta đành buông
Có ánh trăng treo lững lờ
Thấy bóng dáng ai đang mong chờ
Ta tiếc nhân duyên không nợ
Nên ta không chung bến bờ
Con đò xưa còn đây
Người sang bến nơi chốn sang giàu
Em đã quên mất câu thề
Trăm năm bạc đầu người đành sao
Ai đã hứa bền lâu
Câu hứa câu thề đến bạc đầu
Cắt đứt tơ lòng
Bình yên người mang đến đâu
Xin trả lại đây
Cô bé năm nào ta đợi chờ
Em đã thay lòng
Theo chồng về xứ xa
Riêng ta ngẩn ngơ
Vẫn cứ trông chờ một người
Đã bỏ ta lại
Đi về bên gấm nhung
Bông hoa bằng lăng
Em bước đi rồi anh đợi chờ
Duyên kiếp lỡ làng
Phận nghèo đành dở dang
Cơn mưa trong lòng
Em đi theo chồng
Em không thấy xót xa
Anh biết mình thương em lắm
Nhưng không thể nói ra
Duyên mình lỡ tại mình khờ
Hay do mình chờ
Gác tay lên trán
Ta nghĩ về người
Rồi tự mình mơ mộng sao
Ta không trách người không thương
Cứ để mình vươn trong khổ lụy
Khố rách áo ôm là kẻ tầm thường
Cầu xin những điều họ bố thí
Ta không mong cầu cuộc sống sang giàu
Với lụa là và gấm vóc
Một túp lều tranh có trái tim vàng
Giật mình giữa đêm chẳng dám khóc
Ta nghĩ về người ai nghĩ về mình
Đi trên đường đê với câu thề
Thầm nghĩ rồi cười
Nghèo khổ là mình
Trách người ra đi sao không về
Ta gọi cố hương ơi cố hương
Ta đã cố thương hay đã cố vương
Cơn mưa kia sao đong đếm
Ta bước đi trong mộng tưởng
Người vô tri hay vô giác
Tan nát lòng vì ai
Lệ vương mi ta vô thức
Bứt rứt tận tâm can
Con tim ta lại xơ xác
Khi mang vác nặng chữ tình
Tỉnh giấc giữa cơn mơ màng
Khi sự thật ta lại không tin
Có ánh trăng treo lững lờ
Thấy bóng dáng ai đang mong chờ
Ta tiếc nhân duyên không nợ
Nên ta không chung bến bờ
Con đò xưa còn đây
Người sang bến nơi chốn sang giàu
Em đã quên mất câu thề
Trăm năm bạc đầu người đành sao
Ai đã hứa bền lâu
Câu hứa câu thề đến bạc đầu
Cắt đứt tơ lòng
Bình yên người mang đến đâu
Xin trả lại đây
Cô bé năm nào ta đợi chờ
Em đã thay lòng
Theo chồng về xứ xa
Riêng ta ngẩn ngơ
Vẫn cứ trông chờ một người
Đã bỏ ta lại
Đi về bên gấm nhung
Bông hoa bằng lăng
Em bước đi rồi anh đợi chờ
Duyên kiếp lỡ làng
Phận nghèo đành dở dang