Ngày hôm ấy ai đón ai chờ ai nhớ
Lay lất trong mưa khóm hoa úa màu
Là ký ức sao hứa một đời không phai
Rơi rớt bên hiên
Cuốn bay yêu thương xa khuất
Là gió ngang trời là áng mây mờ
Lạc trong hư vô có hay
Lời hát ngọt ngào vọng mãi nơi này
Dòng sông cạn đầy nước mắt
Có yêu dấu đặt nơi tận sâu trái tim
Còn bao mộng mơ hóa theo tro tàn
Thiết tha thế hình dung đành xa vút bay
Thì thôi nhạt phai còn đâu
Hẹn ước ngày xưa
Như làn khói mờ ảo
Như làn sương bủa vây
Hoa nhìn ánh trăng sáng
Xa tận nơi mù khơi
Cho anh hỏi là từ lúc em về bên đó
Em có hay có anh vẫn chờ
Ngày tháng trôi qua
Mối tình này đang phôi pha
Đó đây gió bay cũng thẩn thờ
Nhưng anh vẫn chờ
Cho đến khi em lấy chồng
Ngày đi em bận chiếc váy hồng Tây thi
Ngay khi sâu tận trong đáy lòng
Quay đi vì lau nước mắt
Của kẻ trồng cây si!
Khoảnh khắc mà mưa rơi
Nước mắt còn chưa vơi
Sao dứt trong ngày anh mất em
Sau ngày đó ta yêu
Kỷ niệm này có bao nhiêu
Thao thức mong ngày xanh giấc êm
Nên là em à
Câu hát xưa mà tôi cất lên
Bài hát anh tặng có nhớ tên
Thôi chắc quên
Vì hồn đã lỡ sa vào đôi mắt em
Cùng anh trốn về
Vùng đất trải ngát xanh trầm hương
Mênh mông bao la đâu xa
Vang câu hát về
Người con gái anh thầm thương
Tình anh không nhất thời mà cất lời
Chắc đời này chỉ biết ngóng trông hoài
Không như người dân Thôn vĩ
Anh đem lời thơ chôn kỹ bởi tình anh
Như nước con sông dài
Ngày hôm ấy ai đón ai chờ ai nhớ
Còn bao mộng mơ hóa theo tro tàn
Là ký ức, sao hứa một đời không phai
Thì thôi nhạt phai còn đâu
Hẹn ước ngày xưa