Vương Thiên Tuấn, Nguyễn Đình Long
Vừa mới tỉnh giấc
Bỗng chợt nước mắt tuông rơi
Chẳng phải điều gì
Mà chỉ là thấy nhói thôi
Từng khóc vì một người đã từng là tất cả
Nước mắt thay cho nụ cười
Quá khứ của một thời em nói câu xa rời
Điều chúng ta nên làm là chia tay
Cảm xúc không nên lời
Chỉ biết lặng nhìn nhau
Hờ hơ hơ hớ hơ hờ
Là điều tuyệt vọng nhất
Khi một người
Đã từng với nhau thật nhiều
Giờ thì chẳng ai làm phiền đến nhau nữa
Đã từng tồn tại biết bao kỉ niệm
Giờ người bước đi vội vàng
Hà ha ha chẳng thể níu giữ bước chân
Là điều tuyệt vọng nhất
Khi một người lạnh lùng nói câu xa rời
Chỉ có thể chôn chân lặng nhìn
Khi người bước đi
Hà ha ha há,há ha ha há ha ha hà
Đằng sau niềm đau là mỗi đêm về
Quá khứ của một thời em nói câu xa rời
Điều chúng ta nên làm là chia tay
Cảm xúc không nên lời
Chỉ biết lặng nhìn nhau
Hờ hơ hơ hớ hơ hờ
Là điều tuyệt vọng nhất
Khi một người
Đã từng với nhau thật nhiều
Giờ thì chẳng ai làm phiền đến nhau nữa
Đã từng tồn tại biết bao kỉ niệm
Giờ người bước đi vội vàng
Hà ha ha chẳng thể níu giữ bước chân
Là điều tuyệt vọng nhất
Khi một người lạnh lùng nói câu xa rời
Chỉ có thể chôn chân lặng nhìn
Khi người bước đi
Hà ha ha há,há ha ha há ha ha hà
Đằng sau niềm đau là mỗi đêm về
Là điều tuyệt vọng nhất
Là phải cố níu tay một người
Khi đã cố buông
Thì tôi cứ thuận theo duyên số
Là điều tuyệt vọng nhất
Là phải cố kiềm nén nỗi lòng
Cảm xúc hiện tại mà ai đó để lại
Là điều tuyệt vọng nhất
Khi một người lạnh lùng nói câu xa rời
Chỉ có thể chôn chân lặng nhìn
Khi người bước đi
Hà ha ha há,há ha ha há ha ha hà
Đằng sau niềm đau là mỗi đêm về