Giật mình tỉnh giấc, sau những cơn mơ vô vọng
Chợt nhận ra em, đã ra đi rời vòng tay anh
Em đã quay lưng vội vàng, anh đứng trông theo ngỡ ngàng
Bàng hoàng anh khóc cho giấc mơ yêu vội tan.
Từng ngày hạnh phúc đắp xây mơ ước thật nhiều
Rồi người ra đi yêu thương còn được bao nhiêu?
Anh cố đưa tay giữ lại nhưng yêu thương xa anh rồi
Chẳng thể giữ em người đã không thuộc về anh.
[ĐK]:
Vậy thì anh sẽ buông tay, vậy thì anh sẽ mỉm cười
Chúc cho em luôn luôn hạnh phúc, con đường em đi sẽ bình an
Mang bao nhiêu ký ức chôn sâu dấu yêu ban đầu anh xin giữ lấy
Phút sau cuối nhìn dáng em xa tầm tay.