Đông Phương Bảo
Em rời xa quê trên đò
Thui thủi một minh
Gió lạnh điù hiu
Dòng sông im bóng lặng thinh
Ngày rời xa quê con đò đưa
Bầu trời trong xanh sao đổ mưa
Nức nỡ trong lòng mà em
Không nói thành câu
Sau trận mưa giông giờ
Thôi em ở bên chồng
Trở về làng quê
Sầu giăng mưa gió ủ ê
Đò về sông xưa sao quạnh hiu
Trời buồn âm u trong tịch liêu
Bến cũ tiêu điều dòng sông
Hắt hiu trong chiều
Ngày bỏ làng quê bước đi theo chồng
Em dững dưng mà đau xé lòng
Anh réo gọi đò ơi!
Mà sao đò vẫn cứ theo
Con nước buồn trôi
Anh réo gọi đò ơi
Trong cơn mưa gió tơi bời
Nghe tim tan nát rẽ rời
Con đò liêu xiêu
Theo dòng nước chảy quay về
Bến lạnh buồn hiu
Chỉ nghe giun dế tỉ tê
Tình tựa cơn mê nay chìm sau
Lận đận lao đao trôi về đâu
Dẫu lỡ duyên đầu mà
Sao bỏ nhau đành sao
Sau trận mưa giông giờ
Thôi em ở bên chồng
Trở về làng quê
Sầu giăng mưa gió ủ ê
Đò về sông xưa sao quạnh hiu
Trời buồn âm u trong tịch liêu
Bến cũ tiêu điều dòng sông
Hắt hiu trong chiều
Ngày bỏ làng quê bước đi theo chồng
Em dững dưng mà đau xé lòng
Anh réo gọi đò ơi!
Mà sao đò vẫn cứ theo
Con nước buồn trôi
Anh réo gọi đò ơi
Trong cơn mưa gió tơi bời
Nghe tim tan nát rẽ rời
Con đò liêu xiêu
Theo dòng nước chảy quay về
Bến lạnh buồn hiu
Chỉ nghe giun dế tỉ tê
Tình tựa cơn mê nay chìm sau
Lận đận lao đao trôi về đâu
Dẫu lỡ duyên đầu mà
Sao bỏ nhau đành sao
Tình tựa cơn mê nay chìm sau
Lận đận lao đao trôi về đâu
Dẫu lỡ duyên đầu mà
Sao bỏ nhau đành sao