Làm sao vậy, làm sao đây
Một phần tình yêu đã không còn lấp lánh
Mặt đối mặt, lưng quay lưng
Một lần lại một lần vùng vẫy, sao đều đau thắt
Nhưng tuởng tình yêu vững chãi tựa tảng đá kia
Ai ngờ chủ động 1 giây đã vỡ tan
Chẳng lẽ nỗi đau cần mài bóng không ngừng
Tôi ấy, khi còn được ôm em thật chặt
So với nhà vua còn giàu có hơn
Từng hạnh phúc biết bao
Tôi đây, khi không còn em
So với người ăn xin còn nghèo túng hơn
Niềm đau này, khắc sâu thật sâu
Ai khóc ai cười
Một người nhưng lại sắm 2 vai diễn
Càng lún sâu, càng khổ đau
Hồi ức còn thổi cho lửa đau thêm cháy
Biết rõ cứ tiến về phía trước sẽ gục ngã
Ôm tiếc nuối trở về với cô đơn
Tình yêu đến cuối cùng, đến tận cùng, còn gì đây
Tôi ấy, khi còn được ôm em thật chặt
So với nhà vua còn giàu có hơn
Từng hạnh phúc biết bao
Tôi đây khi không có em
So với người ăn xin còn nghèo túng hơn
Niềm đau này khắc sâu thật sâu
Khi tất cả kết thúc
Yên lặng trôi qua hết thảy
Sao vẫn còn đây
Muôn ngàn tiếc nuối không đành
Ai còn có thể cảm thấy
Tôi ấy, trong hồi ức
So với nhà vua còn giàu có hơn
Niềm hạnh phúc xa xỉ ấy
Tôi đây, mất em đi rồi
So với người ăn xin còn nghèo túng hơn
Lòng đau như bị từng vết dao cắt
Hoài niệm khi ấy, có em yên lặng bên tôi
Trong những năm tháng mềm mại trôi đi
Là những phóng khoáng, phung phí đẹp đẽ nhất
Tình yêu hạnh phúc biết bao
Niềm đau khắc sâu thật sâu