Chen nhau từng mét từng ô giờ tan tầm
Còn bao xa đường ta qua
Bao xa đường về nhà, về nhà
Hà Nội giờ tan tầm
Phố đông mưa lâm thâm
Từng dòng người chen nhau
Nhích từng chút một chậm chậm
Từng xe đi trước rồ ga
Bắn bùn và nước vào xe sau
Nhưng không ai chùn bước
Mà vẫn cố lướt thật mau mau
Dưới làn mưa rơi rơi
Người mong về nhà nghỉ ngơi
Người mong mau gặp chiến hữu
Đang ngồi đợi nơi quán bia hơi
Người vừa lái xe
Vừa lẩm nhẩm đôi ba dăm câu ca
Sợ đường quá xa khúc nhạc mới nghĩ ra
Qua ngã ba lại quên lời
Giữa dòng người chen chúc
Còi xe như thúc giục
Dòng sông có khúc, con người có lúc
Nhưng phố lúc nào cũng đông đúc
Họ đi đi rồi về về
Để mai lại ra đi
Vòng xoay vô tận không bao giờ nghỉ
Đến khi đời qua đi
Ai giam cầm ta
Trong guồng quay rối như tơ vò
Đời sống như bày trò
Chen nhau chán chê trên đường đời
Ta lại chen nhau con đường về
Chen nhau từng mét từng ô giờ tan tầm
Còn bao xa đường ta qua
Bao xa đường về nhà, về nhà
Một người ngã ra, đoàn người cứ đi
Chẳng mấy ai dừng lại
Mình lơi tay ga một thoáng nhấn phanh
Ngoái đầu quay qua xong lại ngại
Người ta có sao đen đủi lây sang
Thì tối mình tha ngay về nhà
Yên nào anh Cào
Cái cơn lòng tốt sẽ qua ngay ấy mà
Rồi lại tặc lưỡi họ không sao đâu
Đẩy ga theo dòng trôi
Nếu anh có sao
Đêm tối hiện về cũng đừng trách
Mong anh hiểu cho lòng tôi
Lúc ấy trên đường
Có bao nhiêu người có thể giúp anh
Làm gì đến vòng tôi
Tôi lỡ qua chỗ vòng rồi
Tôi còn vội về đón con
Vội về cái tổ ấm con con
Giống như bao người, trĩu nặng tâm tư
Nhưng vẫn phải lăn bánh bon bon
Vì lỡ nhận ra sự thật
Chúng ta chả có cái quái gì lớn lao
Đến chiều mưa xuống
Lại như đàn kiến vỡ tổ
Không biết bây giờ nên ra hay là vào
Ai giam cầm ta
Trong guồng quay rối như tơ vò
Đời sống như bày trò
Chen nhau chán chê trên đường đời
Ta lại chen nhau con đường về
Chen nhau từng mét từng ô giờ tan tầm
Còn bao xa đường ta qua
Bao xa đường về nhà, về nhà
Đi để mà làm
Cái không việc không cửa tiến thân
Đi đi về về
Cái con đường không chỗ nhích chân
Để chợt nhận ra ta đang kẹt cứng
Hai con đường kiếm riêng mình một chỗ đứng
Mà đường nào không là mê cung không lối ra
Vắt cạn sức cạn nhân tâm ta tới tối đa
Ta quên ta có thuở nào vô tư và xuề xòa
Ta bây giờ va chạm nhỏ cũng khó bỏ qua
Đã từng cười rất vô tư với mỗi người lạ
Ta giờ đây nguệch mặt cười lên lớp mặt nạ
Chắc vì ta dần nhờn mặt
Với đường về tầm tan
Chắc đã cam giao nhân tâm
Cho đường đời cầm giam
Đi làm cái công việc không cửa tiến thân
Đi đi về về
Cái con đường không chỗ nhích chân
Anh hay tôi riêng mỗi đứa một đường
Để cùng tắc trong mớ bòng bong
Mang tên đời thường
Ai giam cầm ta
Trong guồng quay rối như tơ vò
Đời sống như bày trò
Chen nhau chán chê trên đường đời
Ta lại chen nhau con đường về
Chen nhau từng mét từng ô giờ tan tầm
Còn bao xa đường ta qua
Bao xa đường về nhà, về nhà
Chen nhau từng mét từng ô giờ tan tầm
Còn bao xa đường ta qua
Bao xa đường về nhà, về nhà
Chen nhau từng mét từng ô giờ tan tầm