Mẹ ơi, con sợ
Sợ một ngày mẹ rời xa con
Mẹ ơi, con sợ
Sợ một ngày vắng tiếng mẹ yêu
Gió mùa thu lùa qua khung cửa
Dáng hao gầy mẹ bước liêu xiêu
Mái tranh nghèo quạnh vắng cô liêu
Mẹ ngôi như ánh đèn dầu hắt hiu
Mẹ ơi, nhớ ngày
Ngày thơ dại mẹ đã nuôi con
Mẹ ơi, bao khó nhọc
Một đời nặng mang
Nhớ ngày xưa cơm dưa đạm bạc
Sớm khuya mẹ quặng gánh nặng vai
Gánh tuổi thơ con gánh cả cuộc đời
Bằng tiếng ru hời
Ngàn đời con không quên
Ầu ơ
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chày, mẹ thức đủ vừa năm
Nuôi con khôn lớn nên người
Con đi xa để mẹ già nhớ mong
Mẹ ơi
Con thương mẹ nhiều lắm mẹ ơi
Nhớ ngày xưa thân cò lặn lội
Vì đàn con cuộc đời mẹ đánh đổi
Đánh đổi thanh xuân, đổi lấy gian truân
Giờ đây, tóc mẹ đã bạc trắng tựa mây
Những ốm đau vây quanh từng ngày
Phận làm con chưa tròn chữ hiếu
Nhìn thời gian trôi về tịch liêu
Con sợ, sợ một ngày
Mẹ phải về chiều
Mẹ ơi
Con thương mẹ nhiều lắm mẹ ơi
Nhớ ngày xưa thân cò lặn lội
Vì đàn con cuộc đời mẹ đánh đổi
Đánh đổi thanh xuân, đổi lấy gian truân
Giờ đây, tóc mẹ đã bạc trắng tựa mây
Những ốm đau vây quanh từng ngày
Phận làm con chưa tròn chữ hiếu
Nhìn thời gian trôi về tịch liêu
Con sợ, sợ một ngày
Mẹ phải về chiều
Ai ơi, còn mẹ còn cha
Hãy liền báo hiếu mới là đạo con
Đừng chờ người khuất núi non
Mới về báo hiếu, thì người còn đâu
Mẹ già như lá mùa thu
Một ngày gió cuốn ngàn thu con sầu