Có bài tình ca
Tôi vẫn hát cho nàng
Người thương trong mơ
Vì đời tôi đò mãi trôi
Ai dám mong chờ
Tiếng lòng nặng mang
Đành nhìn em tôi bước đi lỡ làng
Đóa hoa tàn tựa duyên trái ngang
Ngày nào còn thề hẹn non sông kia
Dẫu có vật đổi sao dời
Thì thầm nghĩ vẫn sẽ vẹn tròn
Một lòng sắt son không được buông lơi
Giờ đây
Một người thì theo tiếng gọi
Nơi ánh sáng lấp lánh muôn màu
Một người chẳng dám níu tay
Trách ai giờ đây
Thiên ý dễ đâu đương đầu
Ngày em xa
Đò tôi như không còn bến
Chén đắng ta say nhưng chẳng thể quên
Cớ sao người thì còn đây
Mà tim bay theo nỗi đau thấu trời
Chắc là vì thiên ý
Bắt mình phải xa nhau
Trên môi em cười vui thế
Ừ chắc mỗi mình ta đau
Tự ôm lấy chân tình
Để rồi tự lau nước mắt
Phải tự thương lấy thân mình
Khi niềm đau ngay trước mặt
Vì một khi đã yêu
Nào có ai muốn đôi đường
Nhưng giờ sao hỡi tôi ơi
Khi ở trong em đổi hướng
Đâu màng đến thân ta như thế nào
Chắc vì chẳng có cao sang
Nên họ mới được thế vào
Như trời mưa trôi qua
Từng dòng kí ức trôi nhanh
Mới hôm nào vẫn còn chung lối
Nhưng giờ quên mất tên anh
Ừ thì chắc duyên số
Không thể kết thành đôi
Như con đò nay rời xa bến
Trong này giờ mỗi mình tôi
Bao đêm thức hoài mong đợi chờ ai
Đành phải cất lại, tiếng yêu mờ phai
Tự mình ngóng thêm trông
Bóng người hóa hư không
Tấm chân tình nay đành vỡ nát
Vì còn gì để tôi mong
Ngày nào còn thề hẹn non sông kia
Dẫu có vật đổi sao dời
Thì thầm nghĩ vẫn sẽ vẹn tròn
Một lòng sắt son không được buông lơi
Giờ đây một người thì theo tiếng gọi
Nơi ánh sáng lấp lánh muôn màu
Một người chẳng dám níu tay
Trách ai giờ đây
Thiên ý dễ đâu đương đầu
Ngày em xa
Đò tôi như không còn bến
Chén đắng ta say nhưng chẳng thể quên
Cớ sao người thì còn đây
Mà tim bay theo nỗi đau thấu trời
Ơi ơi hò ơi
Cánh cò đơn côi trong ánh nắng vàng
Ơi ới ơi hò ơi
Lẻ loi từng tiếng thở than
Như trời mưa trôi qua
Từng dòng kí ức trôi nhanh
Mới hôm nào vẫn còn chung lối
Nhưng giờ quên mất tên anh
Ừ thì chắc duyên số
Không thể kết thành đôi
Như con đò nay rời xa bến
Trong này giờ mỗi mình tôi
Bao đêm thức hoài mong đợi chờ ai
Đành phải cất lại, tiếng yêu mờ phai
Tự mình ngóng thêm trông
Bóng người hóa hư không
Tấm chân tình nay đành vỡ nát
Vì còn gì để tôi mong