Tiếng thở dài chốn xa
Đàn vọng ngân nga sầu ca
Chắc là tôi chẳng qua
Chỉ là kẻ trắng tay mơ mộng
Trái tim nhỏ nhoi biết bao giờ
Người thương lấy cho
Dẫu yêu là đau
Mà tại sao vẫn cứ ngóng chờ
Thoáng nghe người theo ai
Về nơi phồn hoa mà chẳng nên lời
Vậy còn lời hứa xưa thì sao
Giữa đêm nghe tiếng lòng bật khóc
Nghe gió gieo thêm sầu chờ đông
Lạnh buốt trong đầu
Như phát điên vì em
Lỡ trót yêu một đời hồng nhan
Đơn phương mộng mơ
Một kiếp dã tràng
Biết bao giờ tôi mới có em
Có ai mong mang về nỗi đau
Đem gối đầu đêm dài mới thấu
Tìm đâu hạnh phúc trăm năm
Như phút ban đầu
Lặng nhìn uyên ương sánh bước
Gửi lại thân xác đơn côi
Một con tim ôm vết thương vô cùng
Con tim anh lại ôm thêm
Một thương vô cùng
Anh lại mơ về cuộc tình ta
Xa xa xa tận cuối trời
Mơ cuộc đời yên bình
Sao cao cao tựa núi đồi
Lỡ trót yêu hồng nhan
Tự biến mình thành kẻ dại khờ
Lỡ phút giây đầu tiên
Đôi mắt ngấn lệ làm ta nhung nhớ
Ai hiểu thấu cho người
Chốn hồng trần lắm phong ba
Và ai từng viết câu ca
Tiếng sáo phiêu bồng ngày hát bên ta
Nam nhi bốn phương lòng mang chí lớn
Cớ sao phút chốc rã rời
Là vì uống nhầm một ánh mắt
Cơn say theo suốt cả đời
Tai nghe tê tái
Lòng ai trăm ngàn
Vạn tiếng thở dài mà thương
Một mình thân gái bao dặm trường
Đa đoan má phấn môi hường xa
Bao năm một cõi cô đơn
Huyền mơ ảo mộng bên đời
Chỉ tiếc sinh ly tử biệt
Ta vẫn không thể bên người
Và hạnh phúc bỏ lại
Trong ngày em sắc pháo linh đình
Hạnh phúc bỏ lại trong ngày vu quy
Em nắm tay ai đi bên mình
Giờ ta ngồi lại nuối tiếc
Thì còn lại gì nữa đâu
Tựa đóa hóa đang nở muộn
Hẹn kiếp sau là của nhau
Vì mộng lầu hoa
Mà bao ngày qua tan biến như mây
Câu hứa câu thề
Giờ xây chốn đọa đày
Nhìn ngày vu quy
Em trong tay ai xác pháo linh đình
Có khi nào thấy tôi sầu cay
Giữa đêm nghe tiếng lòng bật khóc
Nghe gió gieo thêm sầu chờ đông
Lạnh buốt trong đầu
Như phát điên vì em
Lỡ trót yêu một đời hồng nhan
Đơn phương mộng mơ
Một kiếp dã tràng
Biết bao giờ tôi mới có em
Có ai mong mang về nỗi đau
Đem gối đầu đêm dài mới thấu
Tìm đâu hạnh phúc trăm năm
Như phút ban đầu
Lặng nhìn uyên ương sánh bước
Gửi lại thân xác đơn côi
Một con tim ôm vết thương vô cùng
Vì thương em nên mới
Đàn buông câu hát tiễn đưa người đi
Một lòng làm chi
Rồi cũng như áng mây ngàn
Có ai cần đâu mà mang
Giữa đêm nghe tiếng lòng bật khóc
Nghe gió gieo thêm sầu chờ đông
Lạnh buốt trong đầu
Như phát điên vì em
Lỡ trót yêu một đời hồng nhan
Đơn phương mộng mơ một kiếp dã tràng
Biết bao giờ tôi mới có em hỡi người
Có ai mong mang về nỗi đau
Đem gối đầu đêm dài mới thấu
Tìm đâu hạnh phúc trăm năm
Như phút ban đầu
Lặng nhìn uyên ương sánh bước
Gửi lại thân xác đơn côi
Một con tim ôm vết thương vô cùng
Và làn mây đang trôi
Chốn hồng trần thôi phai phôi
Nhìn người thương ta bước theo người
Sao trong lòng ta nghe phôi pha
Ta đứng từ đằng xa
Và nhìn thấy người với người ta
Con tim không thốt nên thành lời
Đôi chân dường như bước đi như rệu rã
Thôi thì tự nhủ với mình
Lưới tình đã mắc bất bình với ai
Chỉ trách ông trời se mối duyên này
Từ phút bắt đầu tiếc là đã sai
Giờ ta ngồi lại nuối tiếc
Thì còn lại gì nữa đâu
Tựa đóa hoa đang nở muộn
Hẹn kiếp sau là của nhau