"Sau tất cả mình vẫn chẳng về với nhau
1 người không nói gì
1 người cứ lặng lẽ đi
Sau tất cả mình lại ngày càng cách xa
Vội vàng nay chợt khiến yêu thương nhạt nhoà
Và ta chẳng còn mong chi nữa
Có nhớ lắm cũng chẳng tìm về
Vì biết dẫu có gặp nhau vẫn im lặng
Tình yêu cứ phai dần
Lặng rời xa theo tháng ngày
Tự hiểu ta sinh ra chẳng dành cho nhau.
Giờ anh biết phải làm gì
Cho nhau thêm hy vọng
Từ lúc yêu thương chia đôi thành dòng nước mắt
Nghẹn ngào không nói nên lời
Quên nhau giữa cuộc đời
Đành để cô đơn trong ta dần lên tiếng
Vì biết 2 ta không còn thuộc về nhau
Sau tất cả , dường như anh và em vẫn vậy
Im lặng 1 thời gian cũng chẳng có gì đổi thay
Chẳng ai hiểu cho ai , cái tôi cứ lớn theo từng ngày
Và…đôi mình đành lòng chia tay
Biết là còn thương nhau đấy , cần nhau đấy
Nhưng bao nhiêu đó chưa đủ để mình bên nhau suốt cả cuộc đời này
Anh mong em , em đợi anh , chạnh lòng khi nhớ về ngày ấy
Ngày mà…mình chẳng bao giờ muốn buông tay
Thương nhau…có lẽ chưa phải là tất cả
Anh nhận ra điều này khi mình trở thành 2 người xa lạ
Mỗi lúc nhớ về nhau, âm thầm và cô đơn
Mỗi lúc một trống trãi ngoài khóc chẳng thể làm gì hơn
Em àh ! ngoài kia hàng triệu người yêu nhau
Gặp gỡ rồi thương , cãi vã rồi cũng quay về như ngày đầu
Liệu đôi mình…có thể như họ được không ?
Hay từ nay phải quên nhau cả ngày sau…"