Lonely , lonely , lonely so lonely
Lonely , lonely , lonely so lonely
Kẻ sống ẩu còn thằng sống bạc , người chân thành thì có đôi khi
Nếu 1 mai thân này xơ xác thì ai là người sẽ cõng tôi đi ?
Lonely , lonely , lonely so lonely
Lonely , lonely , lonely so lonely
Giả như thật muôn mặt khó phân , vạn lời nói không cùng suy nghĩ
Nơi cuối đường chỉ mình tôi về , xin chào tôi tôi chào tri kỷ
Anh em có kiếp này , không có kiếp sau kiếp ki
Tao từng nói câu này với những thằng anh em tao từng *** biết lâu
Nhưng rồi sao ?
Khi đối mặt hoạn nạn mày nói “tao đâu biết qu﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽đâu !”
Lúc sinh tử bán đứng danh dự,tình nghĩa mày nói mình không biết
hể﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽ nhau
Ngực tao đau,như mất đi mày
Như mất đi 1 phần chân tay
Như thể chưa bao giờ tin có ngày tao phải đối diện sự thật này
Sẽ qua thôi ! tao biết...
Nhưng mày ơi ! tao tiếc...
Mất anh em như thể máu mủ, nỗi buồn này chịu sao xiết ?
Nói tao nghe bao lâu nay nghĩ về chuyện cũ mày có sống vui ?
Nói thật riêng tao khi nghĩ về mày lắm lúc chỉ biết ngậm nguồi
Cứ tưởng đã tìm được tri kỷ , ai ngờ đâu chỉ là ngộ nhận
Tao ngộ nhận mày , ngộ nhận cách chơi rồi tự tao làm khổ thân
Lỗi do mày hay do đời hay là do những người bạn mới ?
Tiên trách kỷ hậu trách nhân tao trách mình chọn lầm bạn chơi
Nếu đã vậy ! Cứ xem như duyên anh em như gió ngang trời
Cười trả nghĩa , xin trả lại mày 4 chữ “anh em tạm thời”
Anh em , là khi thấy mày rớt lại nhưng không quay đi
Anh em là khi mày sai , sẵn sàng chửi thẳng rồi thôi suy nghĩ
Là khi chia nhau từng mẩu bánh mì
Chia sẽ buồn vui từng li từng tí
Là khi ngồi bên vỉa hè vui cười cùng nhau khi trong túi không còn gì
Không phân biệt nghèo hèn , sang giàu
Tình nghĩa luôn đặt lên đầu
Tính toán bỏ lại phía sau
Lúc khó khăn biết nghĩ cho nhau
Anh em là thằng sẵn sàng “gánh” mày trên vai không than dù chỉ 1 câu
Là thằng không vì danh lợi hay con đàn bà khiến homie phải đổ máu
Nhưng đời thường không như trong tranh
“Biển người” thường không trong xanh
Càng đi qua nhiều ngã đường...lòng tin tao càng nguội lạnh !
Sống vì mày , mày không hiểu tao cứ thế buồn phiền “thi nhau” chồng chất
Tình anh em cũng dần rạn nứt , nghĩa cũng ngủ sâu dưới lòng đất
1 lần nữa , tao tự trách tao vì quá tin vội
Lại 1 lần nữa , ân hận trong tao lại 1 lần nữa lên ngôi
Nhắm mắt ! buông tay mặc cho mọi thứ nổi trôi
Im lặng ! khắc ghi lòng người bạc trắng như vôi
Sẽ có lúc đôi chân mệt nhoài , đến lúc đó bên tôi còn ai ?
Khi niềm tin giờ chỉ có tôi , chỉ mình tôi kéo lê xác tôi từng ngày
Gió có bước theo mưa nhịp nhàng , vẫn sẽ vỡ tan theo thời gian
Vẫn sẽ chỉ mình tôi bước đi...im so lonely